"Vương phi đã chịu cực rồi!" - Đằng Cảnh ôm từ đằng sau.
"Sao chàng lại nói thế?" - Lam Ninh ngạc nhiên đặt ly sữa xuống bàn.
"Nay trông nàng gầy quá, một tay của bổn vương cũng ôm hết nàng!" - Đằng Cảnh diễn tả.
"Thiếp không cực gì cả, được làm công việc mình yêu thích và giúp đỡ được nhiều người là niềm vui của thiếp! Đặc biệt hơn là thiếp được phụ giúp vương gia, vương gia cũng đỡ một phần việc!" - Lam Ninh an ủi.
Đằng Cảnh cảm thấy ấm áp vô cùng, bất chợt đặt cầm lên vai Lam Ninh làm nũng. Vương phi cũng cảm nhận được Đằng Cảnh đã rất mệt liền đưa tay lên xoa đầu ngài ấy.
"Sao nàng thơm thế?" - Đằng Cảnh nhụi vào tóc Lam Ninh.
"Câu nói này của chàng có phần dụ dỗ nha! Lúc nãy thiếp đã hôn chàng hai cái rồi, một cái từ lời hứa lúc trưa còn cái kia là an ủi cho sự cố gắng của chàng đấy!"
"Ít quá! Bổn vương muốn thêm!" - Đằng Cảnh hành động luôn.
Đúng là cao thủ không bằng trang thủ, Đằng Cảnh vừa nói vừa hôn Lam Ninh. Hôn ở má, ở môi và cả đôi vai gầy guộc đã gánh bao gian khó với mình.
"Chàng tham lam quá đi!" - Lam Ninh búng tay vào trán Đằng Cảnh.
Đằng Cảnh chỉ nhìn và cười trừ, nụ cười ấy chứa đầy sự hành phúc và thõa mãn. Để Lam Ninh ngồi một lúc cho tiêu sữa, vương gia bế vương phi về giường ngủ.
Đã đến giường mà cô ấy vẫn không chịu buông cổ của chồng mình ra. Đằng Cảng cưng chịu ngồi lên giường và ôm Lam Ninh trong vòng tay, một cảm giác ấm áp lan tỏa giữa hai người.
"Lúc trước thiếp nói chàng là vương gia mặt lạnh nhưng lời nói đó sai rồi, vương gia của thiếp vô cùng ấm!" - Lam Ninh úp mặt vào ngực.
"Nàng nhắc lại chuyện cũ làm ta cảm thấy mình thật có lỗi, tại sao lúc đó lại kề kiếm vào cổ nàng!" - Vẻ mặt đầy sự đau khổ
"Chuyện đó là hiểu lầm, chàng cũng vì an nguy của mọi người thôi! Với lại chàng xem, chỗ này đâu còn vết sẹo nào! Y thuật của thiếp là vô cùng cao siêu, chút vết thương nhỏ đâu hề hấng gì!" - Lam Ninh hãnh diện.
Đằng Cảnh nhìn chằm chằm vào chỗ Lam Ninh chỉ tay, ngài còn lấy tay sờ vào kiểm tra. Bất chợt Đằng Cảnh tiến đến hôn vào cổ Lam Ninh một cái nhẹ, chỉ là phớt qua nhưng khiến Lam Ninh giật mình.
"Hôm nay chàng hôn quá nhiều rồi đấy!" - Lam Ninh tức giận.
Nhìn thấy gương mặt vương phi tức giận nhưng lại đáng yêu vô cùng khiến Đằng Cảnh muốn trêu chọc thêm.
Đằng Cảnh bắt đầu trò thả dê, ngài ấy hôn lên hai bàn tay rồi lại hôn lên đôi má đang phồng lên đỏ ửng.
"Nè, ngài tuổi chó sao?" - Lam Ninh bất ngờ.
"Không! Ta tuổi rồng!" - Đằng Cảnh dừng lại trả lời nghiêm túc.
"Vương gia là người quá tham lam, hôn nhiều như thế ngày mai má thiếp sưng lên sao dám gặp ai nữa!" - Lam Ninh mắng.
Đằng Cảnh thấy đôi môi nhỏ kia nói nhiều quá liền hôn lên để ngừng điệp khúc mắng chửi của Lam Ninh.
"Ư, ứm!" - Lam Ninh cứng họng.
Đằng Cảnh hôn lần này thật sâu, đến khi thấy Lam Ninh hụt hơi mới chịu buông ra. Tay thì vỗ về nhưng mặt thì vô cùng thích thú.
"Hu hu, vương gia lại ăn hiếp thiếp!" - Lam Ninh uất ức.
"Ta xin lỗi vì hơi quá đà nàng có thể hôn lại ta để trả đũa!" - Đằng Cảnh nằm xuống giường.
Vương phi tức không nói nên lời liền bước qua người Đằng Cảnh và nằm xuống lấy chăn đắp lên đầu để che đi gương mặt xấu hổ. . Truyện Tiên Hiệp
"Như này sẽ ngộp thở lắm vương phi!" - Đằng Cảnh kéo chăn ra
"Thiếp không sao đâu!" - Lam Ninh kéo chăn lại.
Hai người cứ giằng co qua lại, bất chợt Đằng Cảnh kéo một cái mạnh qua khiến cả người Lam Ninh quán tính bị kéo theo luôn. Bây giờ vương phi đang nằm trên người vương gia.
"Ta sẽ không ngại nếu ngủ trong tư thế này đâu!" - Đằng Cảnh nói nhỏ.
"Chàng là người không biết liêm sĩ!" - Lam Ninh tức giận.
"Nàng có nghe tiếng tim ta đập không? Ta đang rất hạnh phúc đấy, tim ta ngày một đập nhanh hơn và mạnh hơn!" - Đằng Cảng kề đầu Lam Ninh sát ngực mình.
Lam Ninh im lặng lắng nghe, quả thật nhịp đập rất rõ rất mạnh và Lam Ninh cũng cảm nhận được nhịp đập của tim mình cũng ngày một mạnh lên. Hai người im lặng cảm nhận đến khi cả hai nhịp đập như hòa làm một và Lam Ninh đã chìm vào trong giấc ngủ.
"Đúng là sâu ngủ!" - Đằng Cảnh nhìn vào Lam Ninh cười âu yếm.
A Tịnh từ lúc rời bỏ vương gia cũng chỉ đi tuần tra trong ngoài vương phủ. Sau một lúc tuần tra thì thị vệ cũng trở về phòng mình, ngồi một mình trong phòng cảm thấy trống trải.
"Tôi vào được không?" - Giọng tiểu Phấn mang lên.
"Vào đi!" - A Tịnh phấn chấn lên.
"Vương phi nhờ tôi mang bản đồ bố trí cung thủ và ám vệ ngày mai để huynh tiện bề quan sát!" - Tiểu Phấn đưa qua.
A Tịnh nhìn qua một lượt là nhớ hết tất cả, cách bố trí của vương phi quả thật độc đáo. Tại vị trí của khách mời thì bố trí đầy đủ nhưng riêng chỗ vị trí người lại thưa ra, đây có phải là một lời thách thức "Một mình ta cân tất!".