Đằng Cảnh cầm hình nhân lên, là một con búp bê làm bằng vải trên người khoác một tấm vải giống như loại vải Lam Ninh thường may trang phục trên đó chi chít những vết chém còn có cây kim đâm xuyên đầu, Đằng Cảnh vô cùng tức giận bóp chặt con búp bê.
- Đằng Cảnh: Ngoài trang phục ta mua cho vương phi, vương phi có đi đâu mua nữa không?
- Tiểu Trúc: Thưa có ạ, là cửa hàng ở cuối đường phía cửa tây!
Nghe bên vương phủ có biến động nên đang nửa đêm Đằng Khương Phong cũng khoác vội cái áo choàng cùng Phỉ Lan chạy qua.
- Đằng Khương Phong: Có chuyện gì vậy?
- Phỉ Lan: Ơ, con búp bê!
- Đằng Cảnh: Ngươi biết con búp này sao?
- Phỉ Lan: Thưa vương gia, nô tỳ từng là ăn xin ở gần cửa hàng vải mà vương phi thu nhận nô tỳ, nơi đó thường có các nữ tử ra vào nhưng không phải mua vải mà vào đó để xin bùa, có người vào nói đi để trừ tà ma, có lần có người đi vào lúc ra thì vô tình làm rớt một con hình nhân. Đêm đến thường có nhiều bóng người lảng vảng, thường nói đó người ta đồn có ma quỷ đến tối không ai dám đi vào con đường đó còn nô tỳ không tin nên rình trộm thì phát hiện ra chuyện bất chính của chúng.
- Bảo Thạch: Nhưng biết tường tận đến loại vải mà vương phi mặc vậy thì bọn chúng thông đồng với nhau từ lâu.
- Đằng Khương Phong: Con đường bên phía tây vì dân cư thưa thớt, đất đai cũng không mấy màu mỡ thường chỉ dùng để người dân tụ tập mau bán vào ban ngày.
- Đằng Cảnh: A Tịnh ngươi mang một đội quân qua đó điều tra nếu thấy hành động mờ ám lập tức áp giải về, mộc tỷ cùng lệnh khẩn cấp A Tú sẽ mang đến cho ngươi. Nơi đó đã từng là nơi quản lý của Phù Thao tàn dư của tên tham quan đó vẫn còn và những kẻ gây ra chuyện hôm nay có mối liên kết đặc biệt với Phù Thao hoặc trường hợp xấu nhất là chúng đã bắt đầu hành động! (câm phẩn)
- A Tịnh: Vậy thuộc hạ cần mang theo ám vệ không ạ?
- Đằng Cảnh: Không sẽ làm kinh động đến mọi người, ngươi cứ làm như đi tuần tra và bây giờ những kẻ đầu xỏ cũng cao chạy xa bay rồi! A Hoang sẽ đi từ cửa đông vào lúc đó các ngươi cứ giả như là đổi ca, ngươi nhắn với A Hoang đưa toàn bộ binh lính đi ra hôm nay đến gặp ta!
- A Tịnh: Tuân lệnh vương gia! (chạy đi)
- Tiểu Phấn: Thưa vương gia đã canh y vương phi rồi ạ!
Mọi người cùng vào trong, Cận Nhị trước tiên bôi thuốc tiêu bầm trán của Lam Ninh cũng đã bớt ra mồ hôi, tay cũng ấm hơn hẳn.Tiểu Phấn cùng tiểu Trúc thay nước liên tục để lau tay và chân cho vương phi.
- Bảo Thạch: Thần bắt mạch của vương phi thì nhịp thở người bình thường nhưng so với mọi người thì mạch tượng người yếu hơn hẳn!
- Cận Nhị: Đúng vậy lần ở hội thi, ta bắt mạch người cũng cảm thấy yếu nhưng so thể trạng thì người ở mức bình thường.
Lúc này cả Cận Nhị và Bảo Thạch mới giác ngộ ra quay đầu vào nhau tỏ ra hiểu ý.
- Đằng Khương Phong: Hả, sao thế, sao thế?
- Cận Nhị: Thưa vương gia, thể trạng của vương phi như thế sợ là người đã có từ khi vẫn còn là bào thai!
- Bảo Thạch: Người đã có thể trạng yếu từ nhỏ, thứ tội thần nói thẳng ra là vương phi sống tốt như hiện tại là một kỳ tích nếu đối với người thường sợ là đã không giữ nổi mạng từ lâu!
- Đằng Cảnh: (tức giận)
- Bảo Thạch: Xin vương gia tha tội!
Lúc này Lạc rang mang đến ít nước cháo loãng vừa đến cửa thấy Bảo Thạch quỳ trước mặt vương gia, hắn cũng vô cùng hoảng sợ chưa biết ất giáp gì cũng phi vào quỳ tạ tội.
- Lạc rang: Xin vương gia tha tội!
- Đằng Cảnh: Không có gì ta chỉ đang suy nghĩ các ngươi đứng lên hết đi!
- Bảo Thạch: Tạ ơn vương gia!
- Lạc rang: Tạ tạ ơn vương gia! (run sợ)
- Bảo Thạch: (quay qua phì cười)
Không khí hơi ồn nên Lam Ninh hơi nhíu chân mày lại Đằng Cảnh nhận ra liền ra hiệu cho mọi người giữ im lặng và đi ra ngoài.
- Đằng Cảnh: Các ngươi cứ theo lệnh của ta thực hiện, tiểu Phấn cứ đứng canh gác bên ngoài có chuyện gì cần thì ta gọi vào!
- Đằng Khương Phong: Vậy đệ không có trách nhiệm gì để dẫn Phỉ Lan về đây! (nắm tay Phỉ Lan chuẩn bị đi)
- Đằng Cảnh: Phỉ Lan biết rành về đó nên ta cần ngươi hỗ trợ việc này!
- Phỉ Lan: Vâng ạ, nô tỳ giúp đỡ mọi người là một điều vô cùng vinh hạnh ạ! (hành lễ)
Mọi người nhanh chóng tản ra làm công việc của mình, Cận Nhị thì phải về tiếp quản vườn thuốc thay thế cho vương phi, Bảo Thạch đến phòng bên cạnh để xem vương phi có chuyện gì thì kịp thời chạy qua và một phần cũng bàn bạc công việc với vương gia, tiểu Trúc tiếp nhận công việc tuần tra cho đến khi A Hoang về thì đổi ca để tiếp tục công việc ngồi trên mái nhà, A Tú thì chạy qua lấy mộc tỉ để đóng dấu vào lệnh khám xét và bắt người của A Tịnh, mọi thứ đều tiến hành nhanh chóng. Còn Đằng Cảnh tất nhiên là vào cùng với vương phi của mình, nãy giờ để Lam Ninh một mình sợ cô ấy lạnh.
Đằng Cảnh đẩy nhẹ cửa đi vào rồi cũng nhẹ nhàng đóng cửa lại không hề có một tiếng động, bỗng Lam Ninh hơi nhúc nhích.
- Đằng Cảnh: (chạy lại) Lam Ninh là ta!
- Lam Ninh: Khát nước quá!
- Đằng Cảnh: Đây nước đây! (đặt đầu Lam Ninh dựa vào ngực mình)
- Lam Ninh: Ưm, lạnh quá!
Đằng Cảnh dùng chăn quấn quanh người Lam Ninh, lấy vớ mà tiểu Phấn đã để gần đó mang vào chân Lam Ninh. Vương phi vẫn dựa vào ngực Đằng Cảnh nhưng cô cảm nhận được hơi ấm của Đằng Cảnh càng dựa sát vào hơn, bất chợt vương phi lấy hai tay choàng ôm chầm lấy cổ Đằng Cảnh.
- Đằng Cảnh: Nàng lạnh lắm sao! (đưa tay ra ôm lấy eo Lam Ninh)
- Lam Ninh: Ấm, rất ấm! (mỉm cười)
- Đằng Cảnh: Vậy nàng nhớ ôm chặt vào!