Từ những chi tiết nhỏ nhất để làm nên trang sức và lễ phục đều được mọi người chăm chút tỉ mỉ, cẩn thận. Những người thợ được tuyển chọn vào đều là những người giỏi nhất và có tiếng trong nơi đây. Nhưng trong kinh thành này người làm trang phục có tiếng không ai qua nổi cha của quốc sư Bảo Thạch, nên ông ấy sẽ đảm nhận phần trang phục của vương phi.
“Thái hậu, người xem đường thêu thật đẹp!” – Hoàng hậu đưa ra.
Trên tay nương nương là một mẩu vải nhỏ hình thêu lễ phục cưới của Lam Ninh, để đảm bảo mọi thứ phải hoàn hảo nên chính hoàng hậu cùng thái hậu sẽ đảm nhiệm quan sát quá trình làm việc của mọi người.
“Rất đẹp, người thợ này đã lớn tuổi nhưng đường thêu đều và đẹp hơn cả người trẻ!” – Thái hậu hài lòng.
“Còn đây là lễ phục cưới của đệ đệ ạ!” – Hoàng hậu dâng lên.
Hoàng thái hậu chỉ liếc qua một cái rồi gật đầu đồng ý, thiệt là mọi người đừng phân biệt như thế chứ. Dù gì Đằng Cảnh cũng là người quan trọng mà, ít nhất cũng quan tâm người ta một chút.
Nhưng chắc vương gia cũng không để tâm mấy vì bây giờ ngài ấy đang kiểm tra từng chi tiết nhỏ nhất trên cỗ xe rước dâu. Mọi thứ phải hoàn hảo, không được để bất kỳ một vấn đề nào dù là nhỏ xíu ảnh hưởng đến vương phi.
Từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài ai cũng bận rộn cả không biết ở chỗ vương phi thế nào rồi?
“Hầy, nơi đây thật yên ắng đến lạ thường!” – Lam Ninh hưởng thụ.
Bây giờ Lam Ninh của chúng ta đang nằm thư giãn trên ghế tràng kỹ, hai bên thì có tiểu Phấn và tiểu Trúc hầu hạ. Nơi đây quả thật thanh bình, chứ không xô bồ như ngoài kia.
“Báo đại vương phi, tam vương phi và ngũ vương phi đang trên đường đến thăm người ạ!” – A Tú nghiêm trang.
“Ồ hai muội ấy đến chơi à! Mau kê thêm ghế đi!” – Lam Ninh phấn khích.
Thế là hai chiếc ghế dài được bày ra, nhìn khung cảnh này giống như là đi nghỉ dưỡng ở biển vậy chỉ là thiếu những bộ bikini nóng bỏng thôi.
Theo như dự định ban đầu là cả ba hôn lễ sẽ tổ chức một lượt nhưng Đằng Cảnh không đồng ý, vì sẽ bị rối lên nên với tính cách nôn nóng của vương gia nên ngài ấy sẽ cưới trước. Tiếp theo sau sẽ là ngũ vương gia, nếu để lâu quá bụng của Phỉ Lan to lên sẽ khó khăn trong việc di chuyển và người cuối cùng là tam vương gia.
Đằng Khương Phong có ý muốn tổ chức từ sớm nhưng Phỉ Lan chưa sẵn sàng, nên họ chỉ mới làm lễ trong từ đường trước sự chứng kiến của thái hậu cùng các huynh muội. Sau này chỉ cần Phỉ Lan đồng ý thì hôn lễ sẽ được cử hành ngay và luôn. Với khối tài sản khổng lồ của Khương Phong thì hôn lễ của hai người này không thua gì Đằng Cảnh.
Khi Phỉ Lan đến thì đi theo cùng là một binh đoàn vơi bao nhiêu là kẻ hầu người hạ, người ta nói rằng luôn dành nhiều sự chăm sóc dành cho người mang thai nhưng Khương Phong chăm sóc thế này thì hơi quá. Nhìn mặt Phỉ Lan chẳng có chút gì là vui vẻ và hưởng thụ sự chăm sóc này.
Khác với Phỉ Lan thì Mộng Tranh chỉ đi có một mình, vẻ mặt cô ấy vẫn như ngày nào trầm lắng nhưng đầy khí phách và hiên ngang.
Ba chị em nói chuyện đến tận trưa thì vào phòng ăn dùng bữa, lại ngồi nói chuyện một chút. Sau đó thì cả ba lăn ra ngủ trưa, buổi trưa nay vương gia quá bận nên chỉ về hôn lên trán Lam Ninh một cái rồi lại rời đi. Ngủ trưa xong thì lại ăn nhẹ và nói chuyện đến tận chiều.
Trời sập tối thì các vị vương gia đến đón phu nhân về nhưng họ không quên hứa hẹn nhau ngày mai lại đến tiếp. Chị em lâu ngày gặp nhau, bao nhiêu chuyện chất chứa trong lòng kể mãi cũng không hết. Với tình hình này chắc phải đến gần ngày diễn ra hôn lễ thì mới thật sự hết chuyện.
Lam Ninh tiễn mọi người lúc quay trở vào đã thấy Đằng Cảnh cùng với một bàn đầy thức ăn.
“Vương phi của ta đói chưa?” – Đằng Cảnh cười hiền hậu.
“Thiếp đói rồi, đợi thiếp vào rửa tay nhé!” – Lam Ninh nhanh chân chạy đi.
“Từ từ thôi, bổn vương vẫn ngồi đây đợi nàng mà!” – Đằng Cảnh nhìn theo.
Tiểu Phấn vẫn sẽ đi theo vương phi sát nút để đảm bảo không xảy ra vấn đề gì. Lam Ninh là một người hồn nhiên, bước đi sẽ không chú ý mà va chạm hết đồ vật này đến đồ vặt khác và khi có đồ ăn ngon sẽ nhảy chân sáo nên rất dễ bị thương.
Đối với một người cuồng vợ như vương gia đây thì dù chỉ là một vết xước nhỏ xíu cũng khiến ngài ấy lo lắng và làm quá lên. Lần này sắp đến hôn lễ nên mọi người phải mở chế độ bảo vệ cấp đặc biệt không để một vấn đề nào ảnh hưởng đến vương phi.
“Thưa vương gia, thần nghĩ người quên một chuyện hệ trọng!” – Bảo Thạch ghé sát tai.
“Chuyện gì?” – Đằng Cảnh châu mày.
“Người quên mất chủ soái của Hỏa lan quốc!” – Bảo Thạch dùng gương mặt nham hiểm.
“Báo với quốc vương Hỏa lan quốc, để tỏ lòng thiện chí và hòa khí hai nước. Du quốc xin dâng danh sách những nữ quyến tài giỏi, mong trong số những người này chủ soái sẽ tìm được nữ chủ soái tương lai!” – Đằng Cảnh nói một mạch.