Vương gia Đằng Cảnh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, chuẩn bị cho lần giáp mặt với Hỏa Lan quốc, một người ưa sạch sẽ nhưng từ sáng đến giờ chỉ mặc một bộ đồ, cơm nước không ăn, còn không có thời gian ngồi nghỉ. Bây giờ mà vương gia mặt lạnh gặp tên chủ soái nhìn là một trời một vực, một bên ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi đầy đủ, thư giãn tinh thần (ngắm heo ngủ), còn bên kia chắc mọi người đã hiểu.
- A Tịnh: Vương gia ngài ăn chút gì đi, ngài đã bỏ rất nhiều bữa rồi!
- Vương gia: Ngươi ăn đi, ta không đói. Có tin gì của vương phi không?
- A Tịnh: Thưa không ạ! (dù mệt nhưng thần thái vẫn ngút trời)
Không khí đang im lặng thì bỗng từ trên nóc nhà một bóng đen nhảy xuống.
- A Tịnh: Có thích khách, bảo vệ vương gia! (chắn ngang trước mặt Đằng Cảnh)
- Tiểu Trúc: Là nô tỳ, nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo! (thân thể tiều tụy, miệng chảy máu, cả mặt, tay, chân đều bị sưng lê, quần áo cũng không được chỉnh tề)
- Đằng Cảnh: Có chuyện gì xảy ra với ngươi?
- Tiểu Trúc: Bẩm vương gia, nô tỳ thấy bên Hỏa Lan quốc đang chuẩn bị rất nhiều cung tên và lửa nô tỳ nghĩ chúng sẽ bắn tên lửa vào để gây rối loạn cho cấm quân bảo vệ vòng ngoài, để thâm nhập vào trong! (cố gắng nói lúc vẫn còn ý thức, nên tiểu Trúc cố gắng nói rất nhanh)
- Đẳng Cảnh: Tên đó quả thật đa mưu, lần này mục đích của hắn thay đổi, không giống với những lần trước!
- A Tịnh: Thuộc hạ không hiểu cho lắm?
- Đằng Cảnh: Những lần trước ở biên cương, hắn sẽ dọn sạch hết những gì cản đường hắn, lần này chỉ muốn làm nhiễu loạn hàng ngũ vòng ngoài. Nhưng như thế cũng tốt, quân ta sẽ bị thương nhiều cứ thuận theo kế hoạch của hắn mà làm, trang bị cho mọi người trang phục bảo hộ tránh bị phỏng, dùng những tấm chắn cản bớt lại những tên lửa tránh gây hỏa hoạn!
- A Tịnh: Vâng thuộc hạ sẽ làm ngay! (chuẩn bị rời đi)
- Đằng Cảnh: Ngươi gọi thêm A Hoang cùng Ngũ vương gia chuẩn bị cho tốt, có vấn đề gì xảy ra thì báo ta!
- A Tịnh: Thuộc hạ đã rõ thưa vương gia!
- Đằng Cảnh: Lần này ta rất may mắn, được hai lần báo tin về kế hoạch của Hỏa Lan quốc, tiểu Trúc ngươi có công rất lớn, sau này ta sẽ trọng thưởng ngươi!
- Tiểu Trúc: Đó là trách nhiệm của nô tỳ nên làm! (hành lễ)
- Đằng Cảnh: Ngươi là người duy nhất trong đội ngũ thị vệ không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ loại thuốc mê nào sau hôm nay lại như thế này? (chỉ nhìn vẻ bề ngoài là đoán ra được tiểu Trúc dính phải thuốc mê)
- Tiểu Trúc: Sự thật là nó như vậy!
Sau đó tiểu Trúc tự động ngồi xuống ghế kể lại đầu đuôi chuyện cho vương gia Đằng Cảnh nghe, chỉ kể từ lúc đánh nhau còn trước đó thì nên “giấu nhẹ” lại không là vương gia sẽ vác kiếm đến quyết một sống một chết với tên đó.
- Tiểu Trúc: Nô tỳ chỉ hít phải một chút nhưng cả tay chân đều bủn rủn, nếu lúc đó vương phi không kêu nô tỳ chạy đi chắc sẽ ngất ngay đó mất!
- Đằng Cảnh: Ngươi thấy Lam Ninh ờ... không vương phi có ổn không?
- Tiểu Trúc: (tiếp tục diễn) Vương phi gầy lắm thưa vương gia, trong doanh trại chịu nhiều khổ cực, vừa phải che giấu mình là người Du quốc và đặc biệt che giấu mình là nữ, lại còn là VƯƠNG PHI CỦA VƯƠNG GIA lại càng khó trăm bề!
- Đằng Cảnh: (nghe cụm từ đó, tâm tình hơi thay đổi xíu) Vương phi cũng quả thật muốn làm gì thì làm, thân phận tôn quý lại đi vào nơi nguy hiểm thế lỡ xảy ra chuyện gì!
- Tiểu Trúc: Ơ vương phi muốn.... hơ hơ (ngáp), không...hang cộp...bắt...con! (mắt mở không lên, nói líu cả lưỡi)
- A Tú: Thuộc hạ bái kiến vương gia! (khom lưng xuống)
- Đằng Cảnh: Ngươi đến đúc lúc lắm, đem tiểu Trúc đi nghĩ đi, kêu người xử lí vết thương!
- A Tú: Tiểu Trúc??? (ngước mặt lên nhìn thấy thân thể tàn tạ của tiểu Trúc) Sao ra nông nỗi, ai đánh tiểu Trúc vương gia nói thuộc hạ, thuộc hạ xử lí hắn!
- Đằng Cảnh: Ta nghĩ ngươi nên xử lí ngươi trước, đã tắm rồi mà vẫn ngửi được mùi bùn!
- A Tú: (biết mình vừa nói lớn tiếng) Thuộc hạ tuân lệnh vương gia! (nhẹ nhàng bồng tiểu Trúc về phòng nghỉ ngơi)
Ôm tiểu Trúc trên tay, A Tú lúc nãy mới nhẹ nhõm cả người, tìm kiếm ráo riết cả buổi không thấy nên đầu óc hơi bấn loạn. Vừa nhìn thấy tiểu Trúc nằm gục ở bàn, A Tú vô cùng hốt hoảng, hôm nay quá nhiều chuyện bất ngờ lần đầu thấy cô ấy khóc, lần đầu thấy cô ấy dần dần biến mất khỏi tầm mắt mình và lần đầu thấy cô ấy yếu đuối như thế.