So với lúc đầu qua gương mặt vương gia hứng khởi bao nhiêu thì bây giờ mặt ngài ấy rủ xuống trong sầu thảm vô cùng.
“Thưa vương gia, vương phi mời người tối nay qua ăn tối cùng vương phi!” – Phỉ Lan tỏ vẻ hào hứng.
“Hả!” – Tai Đằng Cảnh bị ù rồi.
Phỉ Lan không đợi A Tịnh báo lại mà lập tức đi lại chỗ vương gia thì thầm to nhỏ vào tai người, khi nghe xong tâm trạng Đằng Cảnh thay đổi hẳn.
“Được tối nay ta sẽ đến!” – Đằng Cảnh vui trở lại.
Sau đó Phỉ Lan cũng vui vẻ đi về, người nhiều chuyện như A Tú lại càng tò mò Phỉ Lan nói gì mà làm tâm tình của vương gia tốt hẳn lên, trong khi bản thân A Tú đã “dỗ” vương gia bao nhiêu là cách mà có chuyển biến gì đâu.
Thấy hai cặp mắt nhìn chăm chăm mình, vương gia liền đủi ra ngoài hết, mình là vương gia lãnh khóc vô tình mà không thể để mất hình tượng trước mặt A Tịnh với A Tú được.
“Cuối cùng nàng cũng biết ghen rồi!” – Đằng Cảnh cười khoái chí.
“Chuyện gì thế nhỉ, chuyện gì làm vương gia phấn khích thế nhỉ?” – A Tú đứng rình ở bên ngoài.
Phỉ Lan báo nhẹ cho chú bếp biết là tối nay vương gia cùng vương phi sẽ dùng bữa cùng nhau, đây là thời gian thích hợp để chú thể hiện tài năng nấu ăn của mình sau một thời gian học hỏi và tìm hiểu từ vương phi, hứa hẹn sẽ là một bữa ăn uyên ương vô cùng lãng mạn.
“Muội sẽ trang trí nơi đây thành một căn phòng huyền ảo!” – Phỉ Lan bắt đầu mơ mộng.
Không khí trong vương phủ bỗng náo nhiệt hơn hẳn, Hoa Thúy bên phòng bếp cũng bị cuốn theo cô ta bắt đầu tò mò nhân vật nào làm cả trù bếp tất bật lên, ngay cả Lạc rang người luôn trù dập cô ta nay cũng lặn mất tiêu.
Hoa Thúy đi điều tra cũng chỉ moi được tin là có đại vương gia nhưng cô ta lại hoàn toàn không biết là có phu nhân của ngài ấy nữa, nên muốn nhân cơ hội này trà trộn để ngắm nhìn Đằng Cảnh.
“Hừ, muốn ngắm nhìn vương phi xinh đẹp của ta bít cửa nha cô gái! Phải đi méc *** *** *** mới được!” – Phỉ Lan chạy đi tìm Lạc rang.
Thật ra Hoa Thúy muốn ngắm nhìn vương gia mà! Tiểu Trúc bây giờ phải làm một việc vô cùng quan trọng đó là quạt cho vương phi ngủ và ngắm nhìn người ngủ.
“Càng ngày vương phi càng xinh đẹp, biểu sao mà vương gia không chết mê chết mệt được!” – Tiểu Trúc xuýt xoa còn cả tặc lưỡi.
Đêm đến tất cả đèn đã được thắp lên, mùi thơm thoang thoảng tràn ngập khắp vương phủ và đến giờ Lam Ninh vẫn ngủ say.
Truyện đề cử: Tôi Thực Sự Không Muốn
Đằng Cảnh đang trên đường đến với tâm thế vô cùng hào hứng, đi đến trước cửa phòng Lam Ninh rồi nhưng lại sợ không dám đẩy cửa vào như những lần trước.
Biết được vương gia đã đến tiểu Phấn nhẹ nhàng mở cửa để một mình vương gia vào còn hai cái đuôi đi sau nhốt bên ngoài. Sau một lúc dặn dò vương gia đôi ba dòng, tiểu Phấn cũng mở cửa ung dung đi ra.
Cả ba cùng rời đi, một lúc sau thì đồ ăn được mang đến vẫn còn đậy kín lại khi nào vương phi ăn thì vương gia mới mở ra. Trong đám người mang thức ăn lên có Hoa Thúy, tại sao Lạc rang lại không ngăn cản cô ta lại đó là vì đậu nhỏ muốn cô ta thấy tình cảm vương gia dành cho phu nhân của mình.
“Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ xử lý cô sau!” – Lạc rang nghĩ thầm.
“Mưu mô của Lạc Lạc không thua gì ta đâu!” – Bảo Thạch đột nhiên xuất hiện trước mắt Lạc rang.
Vì chính sự nên Lạc rang gạc quốc sư sang một bên, tùy hắn muốn nói gì thì nói sau chuyện này xử lý Bảo Thạch cùng Hoa Thúy cùng một lần.
Đúng lúc Đằng Cảnh đến đắp chăn cho Lam Ninh thì trước mắt người là một tuyệt sắc giai nhân, vương gia như lặng đi và cuối cùng ngài ấy cũng tỉnh táo lại.
“Nàng mời ta đến để được ngắm nàng ngủ sao! Không sao cả, ta sẽ ngắm cả đời mà không thấy chán!” – Đằng Cảnh hôn lên trán Lam Ninh.
Đang loay hoay đắp chăn thì Đằng Cảnh chợt nhìn thấy “một chút thịt thà” ở ngực của Lam Ninh. Y như có luồng điện xẹt ngang người vương gia lại đứng hình.
“Tại sao lại ăn mặc hớ hênh thế!” – Đằng Cảnh lấy chăn cuộn Lam Ninh lại như bánh cuốn.
Trong lúc cuốn bánh thì Đằng Cảnh chạm trúng thịt thà của Lam Ninh, theo phản xạ vương gia rút tay lại nhưng cảm giác lúc nãy hơi thích thích nên vương gia đỡ Lam Ninh ôm thật chặt trong lòng và hôn lên môi Lam Ninh.
Hoa Thúy ở bên ngoài đều thấy cả, cô ta vô cùng tức giận nhưng làm gì được chỉ đành đau lòng đi về. Mà nếu cô ta bạo động thì đội lính bắn cung biến cô ta thành nhím mẹ vĩ đại đâu.
Đằng Cảnh như mê mẩn nhan sắc của vương phi, ôm trong lòng ngắm nhìn mãi không thôi.
“Đằng nào mình cũng đã hôn một cái rồi, bây giờ hôn thái một cái nữa cũng không sao!” – Đằng Cảnh lần này hôn sâu hơn nữa