- A Tịnh: Từ tối đến giờ vương gia vẫn chưa về phòng!
- Tiểu Trúc: Hây,vậy vương gia đã đi đâu? (chưa đợi được câu trả lời đã chạy đi tìm)
- A Tịnh: (cũng vội chạy theo) Vương gia ở khu rừng trúc đấy nhưng hiện tại ngài ấy không muốn gặp ai!
- Tiểu Trúc: Muội mặc kệ, ngài ấy không muốn gặp người như chuyện này trễ một nhịp là hỏng hết! (trực tiếp rẻ qua hướng rừng trúc nhưng không hề giảm tốc độ)
Lúc này một khối băng bất đồng đang ngồi trên mỏm đá đưa mắt nhìn chăm chăm vào mấy mục măng, mặt trời mà có lên chắc cũng không hạ nhiệt được cái khối băng này.
- Đằng Cảnh: Ai ở đó, ta đã có lệnh bất kỳ ai cũng không được vào, to gan!
- Tiểu Trúc: Phù, phù vương, vương gia! (chạy quá nhiều cộng với việc đi cả đêm không đủ lương thực nên bây giờ tiểu Trúc mới thực sự “đuối”)
- Đằng Cảnh: (nghe âm thanh quen thuộc quay cả người qua)
- Tiểu Trúc: Nô tỳ thỉnh an vương gia, nô tỳ biết hiện giờ người có nhiều câu hỏi muốn hỏi nô tỳ nhưng thần có chuyện quan trọng hơn cả. Đây là thư của vương phi đưa người! (hai tay dâng lên)
Vương gia vẫn im lặng, nhẹ nhàng mở bức thư ra từng dòng chữ viết vội vàng nhưng vẫn ngay ngắn: Vào tối ngày mai quân của Hỏa Lan quốc sẽ tới kinh thành, chúng chia thành ba hướng khác nhau để tiếp cận nơi này. Chúng nhắm vào ngài, mong ngài hãy bảo vệ an toàn của kinh thành, của người dân Du quốc!
- Tiểu Trúc: Còn đây là tính vật vương phi gửi kèm theo! Á sao lại gãy rồi, đã giữ rất cẩn thận mà, hây dà chắc là ngã vào hố! (vò đầu bức tóc)
- Đằng Cảnh: Đưa đây cho ta! (tay nhẹ nhàng nhận lấy, nhìn chằm chằm vào chiếc trâm, tiện tay sờ vào hoa đào đã bị rời ra khỏi thân)
- Đằng Cảnh: Vương phi hiện đang ở đâu!
- Tiểu Trúc: Vương phi hiện đang ở.....
- Đằng Cảnh: Ở đâu??? (hét lớn)
- Tiểu Trúc: Ở trong quân Hỏa Lan quốc! (giọng bắt đầu run run)
- Đằng Cảnh: A Tịnh, A Hoang!
- A Tịnh, A Hoang: Có thuộc hạ!
- Đằng Cảnh: Lập tức triệu toàn bộ cấm quân, bảo vệ an toàn cho kinh thành, chúng chia theo ba hướng, A Hoang trấn giữ cửa biển, A Tịnh bảo vệ an toàn người dân.
- A Tịnh, A Hoang: Thuộc hạ tuân lệnh! (cả hai nhanh chóng lấy lệnh bài thực hiện nhiệm vụ đã được giao)
Đằng Cảnh cùng tiểu Trúc đi vào chánh điện, hôm nay lại là một ngày thượng triều sớm của hoàng thượng cùng hoàng hậu, không khí còn đáng sợ hơn những bữa trước. Mọi người nhanh chóng làm theo chỉ thị của Đằng Cảnh, Đằng Khương Phong trấn giữ của đông, Đằng Chính Hằng trấn giữ cửa tây và cuối cùng Đằng Cảnh trấn giữ cửa bắc đây là hướng có thể quân Hỏa Lan quốc sẽ tiến vào nhiều nhất và đảm bảo an toàn trong hoàng cung.
- Lam Ninh thầm nghĩ: Không biết tiểu Trúc đã đến nơi chưa, chỉ còn cách một đoạn ngắn nữa thì quân Hỏa Lan đã tiến tới kinh thành rồi!
- Chủ soái: Ngươi suy nghĩ đi đâu thế?
- Lam Ninh: Nô tài từ trước tới giờ chỉ ở trong cung giặt giũ có bao giờ tham gia một cuộc chiến nên không biết phải làm sao!
- Chủ soái: Nhìn ngươi nhỏ bé đánh trận được gì, ngươi cứ đi theo sát ta!
- Lam Ninh suy nghĩ: Đi gần người này mới nguy hiểm nhất! Nếu có gì nguy hiểm 36 kế chạy là thượng sách!
Cũng đã lâu lắm rồi mới nhìn thấy lại khung cảnh này, vừa quen thuộc vừa nhớ. Tưởng rằng một khi dứt áo ra đi sẽ không trở về, ai ngờ, lương tâm của một người tốt bụng như mình không cho phép mình thấy chết mà không cứu.
Sau khi quân Hỏa Lan đi ngang qua ngôi làng, ngôi làng cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều, tiểu Phấn cũng đã tạm biệt bà bà và đi lên kinh thành. Một phần “nhỏ” lo lắng cho tiểu Trúc nhưng quan trọng hơn cả vẫn là Lam Ninh, từ tối hôm qua đến giờ tâm trạng bồn chồn, lo lắng trong tiểu Phấn ngày càng tăng lên, thay vì ngồi một chỗ đợi chờ thì quyết định đúng đắn nhất là tự mình đi lên kinh thành.
- Bánh bao nhỏ: Mẫu hậu có chuyện gì sao mà nhiều binh lính vậy?
- Hoàng hậu: Ưm hôm nay thúc thúc con cho binh lính diễn tập, để bảo vệ an toàn cho mọi người!
- Bánh bao nhỏ: Oa nhìn các chú ấy oai quá, sau này Minh nhi lớn lên cũng sẽ bảo vệ an toàn mẫu hậu cho phụ hoàng và cả Lam Ninh tỷ tỷ nữa!
- Hoàng hậu: Minh nhi ngoan quá! (ôm vào vòng, hôn lên trán và xoa xoa đầu bánh bao nhỏ)
Cả hoàng cung như ngột ngạt hơn nhưng tại một nơi không khí vẫn vô cùng yên tĩnh
- Trưởng ma ma: Đã rất lâu rồi người mới bước chân vào lại nơi này!
- Hoàng thái hậu: Ta tự hứa với lòng sẽ không bước vào lại nơi này nữa, nơi đây nhiều ký ức buồn! (chân vừa bước vừa đưa tay chạm vào những cây trúc)
- Trưởng ma ma: Lực lượng cấm quân ngày càng được huy động càng đông!
- Hoàng thái hậu: (đưa mắt nhìn) Nên bây giờ nơi đây là tốt nhất cho một bà già như ta!
- A Tú: (ngồi trong một cái xó xỉnh nào đó) Sao lúc nào tôi cũng là người trông chừng người khác mà không được ra ngoài hết vậy nè!!!