- Bảo Thạch: Vương...vương phi, có chuyện gì thế ạ?
Thấy dáng người thanh mảnh chạy qua đứt cả hơi đang chóng tay vào cửa thở phù phù làm cho ba người cảm thấy thương vô cùng bất chợt căn phòng trở nên im lặng.
- Lam Ninh: Ưm, ta không sao chỉ là đang nói chuyện hơi lớn tiếng thôi! (cười ngượng nghịu)
- Bảo Thạch: Vâng ạ, người mới khỏe lại hạn chế nói lớn, đường hô hấp vẫn chưa ôn đâu ạ!
- Cận Nhị: Giờ thuốc tới rồi, giờ thuốc tới rồi!
Khác với những lần trước Đằng Cảnh phải đút từng muỗng lần này vương phi đã khỏe lại nên tự mình uống rất nhanh với lại bây giờ cũng đâu có vương gia và những người này có lá gan to như nào sao mà dám đút cho phu nhân của vương gia.
- Cận Nhị: Vết thương trên cổ sao mà mau lành thế nhỉ, trong khi thần chỉ kê thuốc chữa bệnh mà?
- Lam Ninh: À, cái này chuyện nhỏ ta tự biết cách xử lý được! Mấy ngày hôm qua đã cực khổ cho mọi người nhiều rồi!
- Cận Nhị: Không có gì ạ, đó là trách nhiệm của chúng thần đúng không quốc sư!
- Bảo Thạch: Đúng ạ, người khỏe lại là chúng thần vui rồi!
- Lạc rang: Vương phi, hu hu vương phi đã khỏe lại rồi! (khóc sướt mướt)
Lạc rang đang bưng đến ít đồ ăn tiếp sức cho mọi người, vô tình đi ngang thấy vương phi ngồi nói chuyện với mọi người hắn bất chợt òa khóc, xúc động chạy đến bên giường quỳ xuống. Những ngày qua Lạc rang cũng đã vất vả rất nhiều mỗi ngày đi lấy nước không biết bao lần, nhóm lửa, xách củi rồi bưng bê đồ ăn cho mọi người, bình thường sẽ có A Tú làm giúp nhưng nay A Tú đi làm nhiệm vụ.
- Lam Ninh: Ta vẫn khỏe đấy thôi, đừng khóc nữa!
- Lạc rang: Người biết không những ngày qua khi người nằm im trên giường cả vương phủ này như chìm vào mùa đông giá lạnh, gương mặt mọi người đều lạnh tanh không ai nói với nhau câu gì chạy ra chạy chỉ cầu mong cho người mau khỏi bệnh! (nói trong nước mắt)
- Lam Ninh: Đa tạ mọi người đã chăm sóc ta!
- Lạc rang: Đây ạ lúc rãnh rỗi Lạc rang có thêu một bức tranh hình đôi thiên ngang để tặng vương phi!
- Bảo Thạch suy nghĩ: Đó là con thiên nga sao, mình thấy giống con vịt cổ dài!
- Lam Ninh: (vui vẻ mỉm cười) Đa tạ Lạc rang nhé!!!
Chiếc khăn thêu của Lạc rang là một đôi thiên nga trắng đang bơi trên hồ sen thêu bằng chỉ vàng dù thiên nga trông giống con vịt nhưng thêu vô cùng tỉ mỉ, cận thận chứng tỏ Lạc rang đã dồn bao nhiêu tâm huyết công sức dồn vào chiếc khăn này.
Ở lại trò chuyện một lúc lâu mọi người cũng nên tản ra để vương phi nghỉ ngơi, Phỉ Lan đi ra đến cửa bèn ngoảnh đầu lại đá lông nheo với vương phi một cái, còn Cận Nhị ra đến cửa thì tăng tốc chạy vội về để xem thảo dược phơi đã ráo chưa, chỉ còn lại con sói già và chú cừu non.
- Bảo Thạch: Trên khăn là con thiên nga hả?
- Lạc rang: Vâng ạ, vương phi vô cùng vui luôn!
- Bảo Thạch: Sao ta thấy giống con vịt trời thế!
Lạc rang đang vô cùng vui vẻ, hí hửng bỗng dưng nghe Bảo Thạch bảo giống con vịt trời thì dừng ngay lại nhìn suy nghĩ.
- Lạc rang: Con vịt ấy ạ?
- Bảo Thạch: Đúng vậy giống con vịt, con vịt cổ dài!
- Lạc rang: Hu hu, công sức của người ta mà quốc sư lại bảo con vịt hu hu! (khóc lớn hơn nữa)
- Bảo Thạch: (làm dáng giống con vịt)
- Lạc rang: Òa òa! (khóc dữ dội)
Mọi người đi qua đi lại đều đứng lại xem Lạc rang khóc bù lu bù loa ngày một đông mà mọi người biết đấy vương phủ chỉ toàn nam là nam, trong suy nghĩ của mọi người là Bảo Thạch quốc sư đang ăn hiếp một chú bếp nhỏ bé, mong manh yếu ớt, trong vương phủ trừ tiểu Phấn người phụ nữ quyền lực đáng sợ khỏi phải nói, tiểu Trúc giống như là em út trong nhà nên mọi người đều quan tâm chăm sóc và nhường đồ ăn hoặc hiểu theo cách khác là tiểu Trúc giành ăn, còn Lạc rang một người nhỏ nhắn, gương mặt đáng yêu luôn tận tình giúp đỡ chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ mọi người thực sự Lạc rang là nam nhân nhưng mọi người đều nghĩ là nữ nhân xinh hơn cả con gái.
Bảo Thạch ngày một càng ngượng vì đã vô tình chọc phải “hoa khôi của phủ”, bây giờ hắn mới bắt đầu dỗ dành Lạc rang nhưng chẳng ăn thua gì, Lạc rang ngồi lỳ xuống đất ăn vạ, nước mắt giàn giụa trên mặt khiến mọi người vô cùng lo lắng, bồn chồn.
- Đằng Cảnh: Có chuyện gì?
- Bảo Thạch: Vương gia!
- Đằng Cảnh: Tại sao ngươi lại ngồi đây khóc?
- Lạc rang: Thưa vương gia, lúc nãy nô tài tặng cho vương phi một chiếc khăn thêu hình đôi thiên nga trên hồ sen thế mà quốc sư lại bảo giống con vịt ạ, hu hu!
- Đằng Cảnh: Quốc sư!
Vương gia chỉ cần nhìn qua một cái không khí lạnh từ đâu ùa về, lúc nãy Lạc rang nói cả vương phủ lạnh tanh không phải lạnh do hiu quạnh hay gì mà do vương gia bao trùm không khí lạnh trên vương phủ chứ phủ này nằm ở hướng đông nắng vô cùng tốt.
- Bảo Thạch: Thần xin lỗi vương gia đã gây náo loạn trong vương phủ!
- Đằng Cảnh: Xin lỗi ta làm gì! (nhìn qua Ljac rang)
- Bảo Thạch: Ta xin lỗi Lạc rang, lần sau ta không trêu ngươi như vậy nữa! (đi lại đỡ Lạc rang ngồi dậy)
- Lạc rang: Nô tài xin lỗi đã làm kinh động đến vương gia! (lui xuống)
Mọi người cũng đã rời đi, ở lại lâu dám chắc bị đống băng mất. Bây giờ người Đằng Cảnh nồng nặc mùi máu tanh, nhìn vào trong mắt thấy từng đường chỉ đỏ sắc lẻm. Bây giờ Đằng Cảnh rất muốn qua gặp vương phủ nhưng mùi trên cơ thể thì không được, vương gia vào phòng tắm rất rất xa nơi vương phi đang ở vì không muốn bất kì mùi gì, chuyện gì kinh động đến phu nhân. Một khu nhà được xây dựng tách biệt nơi đây không gian vô cùng yên tĩnh dùng để cất giữ những món đồ, vật dụng của mẫu thân của Đằng Cảnh, còn một phòng ở cuối là chỗ mà A Tịnh cất “của hồi môn”. Đằng Cảnh ngâm mình rất lâu với rất nhiều thảo dược để khử mùi tanh, ngay cả A Tịnh cũng thế phải tắm rửa sạch sẽ không để động lại bất cứ mùi gì, còn A Tú thì khác.
- Tiểu Trúc: Này, trời đang lạnh quá chừng sao ngươi nhảy xuống hồ sen thế?
- A Tú: Ta đang ngâm mình đây là lệnh của vương gia!
- Tiểu Trúc: Mới từ phòng giam ra sao?
- A Tú: Ừm đúng thế, sao cô không ở lại chăm sóc vương phi mà đi đâu thế?
- Tiểu Trúc: Ta đi lấy một ít bánh ngọt cho vương phi với lại có tiểu Phấn ở đấy rồi!
- A Tú: Ngươi còn ngửi được mùi máu không?
- Tiểu Trúc: Còn đấy!
- A Tú: Ta ngâm nửa canh giờ rồi đấy, làm sao để bay mùi đi đây!
- Tiểu Trúc: Nè ngươi lấy lọ tinh dầu này về phòng ta ngâm vào bồn tắm đi, lấy nước nóng mà ngâm đừng ngâm nước lạnh nữa!
- A Tú: Không ngâm ở đây được sao?
- Tiểu Trúc: Tinh dầu ta có một lọ nhỏ xíu chưng cất từ cả một vườn hoa, ngươi ngâm ở cái hồ sen to đùng thế tinh dầu nào mà chịu nổi, đây à quà vương phi tặng ta đấy dùng tiết kiệm một chút đi!
- A Tú: Vâng đa tạ tiểu Trúc cô nương nhé!
- Tiểu Trúc: Tắm xong nhớ dọn dẹp đấy!
- A Tú: Vâng, đã rõ!
Đằng Cảnh cuối cùng cũng tắm xong tiêu tốn cả mấy bồn nước với cả đống thảo dược, Đằng Cảnh đang đứng thất thần trước chiếc gương cũ của mẫu thân thì A Tịnh đi vào.
- A Tịnh: Vương gia có cần thuộc hạ giúp gì không ạ?
- Đằng Cảnh: Tính ra thì vương phi có cách ăn mặc rất giống mẫu thân lúc trước, dù trong trí nhớ ít ỏi của ta thì người cũng mặc những trang phục màu nhẹ nhàng, tóc không làm kiểu gì chỉ buộc nhẹ lại lâu lâu thì búi lại và cài thêm một cây trâm.
- A Tịnh: (im lặng)
- Đằng Cảnh: Trên người ta còn mùi máu không?
- A Tịnh: Thưa không ạ!
- Đằng Cảnh: Vậy đi qua chỗ vương phi!
Đằng Cảnh cơ bản không phải đi bộ nữa mà là vừa chạy vừa bay để đến chỗ vương phi thật nhanh. Mở cửa đi vào thì Lam Ninh đã ngủ say bên cạnh tiểu Phấn đang quạt.
- Tiểu Phấn: (hành lễ)
- Đằng Cảnh: (nói nhỏ) Vương phi ngủ từ khi nào?
- Tiểu Phấn: Vương phi vừa ăn một chút bánh ngọt xong là đi ngủ liền ngay ạ!
- Đằng Cảnh: Ở đây cứ để ta, ngươi ra ngoài đi!
- Tiểu Phấn: Vâng thưa vương gia!
Bên ngoài A Tịnh vẫn y như tượng, mắt nhìn thẳng tướng vũng như núi.
- A Tịnh: Vương phi dường như đã đoán ra chuyện gì?
- Tiểu Phấn: Đúng thế, người gần như nắm rõ mọi thứ.
- A Tịnh: Đúng là vương gia cùng vương phi là người vô cùng đáng sợ! Tất cả mọi thứ đều nắm rõ trong lòng bàn tay!
- Tiểu Phấn: Nhưng cũng vì thế người luôn là mục tiêu của những kẻ xấu, lúc nãy người nói với ta một câu “tất cả chỉ vừa bắt đầu”!