- Đằng Cảnh: Đây là nơi linh thiêng, vương phi cũng không muốn làm ô uế một nơi tôn nghiêm bắt sống hết tất cả chính tay ta sẽ giết bọn chúng!
Hơi thở Lam Ninh dần yếu đi, trụ trì ra phương cứu chữa nhưng máu vẫn không ngừng chảy, không ngờ một người bảo vệ tính mạng cho người khác lại bị người mình cứu ra tay giết, một người luôn sống hết mình vì người khác nhưng lại phải chết đau đớn như thê này vương gia không cam tâm.
Bây giờ đầu óc vương gia như trông rỗng không còn suy nghĩ được gì, xung quanh chỉ thấy hình ảnh của Lam Ninh nhớ đến nụ cười của nàng ấy, những hành động ngốc nghếch khi mới gặp, khoảnh khắc lúc hoàng thượng ban hôn cho hai người, những đêm giá lạnh ôm vương phi trong lòng ngủ vô cùng ấm áp, tiếng thét của nàng ấy khi thấy vương gia sắp bị đâm trúng và những lần hôn vội của vương gia.
- Đằng Cảnh: Ta đưa nàng về kinh, có Cận Nhị và Bảo Thạch chữa cho nàng sẽ không sao đâu!!!
- Chủ Trì: Vết kiếm đâm trúng vào ngũ tạng khiến máu của vương phi không thể cầm lại được!
- Đằng Cảnh: Vương phi của ta sẽ không sao, nàng ấy là người tốt, nàng còn là vương phi của ta không thể nào gặp chuyện như vậy được!
Đằng Cảnh không muốn nhìn vào sự thật vương phi sắp mất đi trên vòng tay của mình, cơ thể cô ấy càng lạnh. Vương gia thấy bản thân mình vô cùng tệ hại một người ngay cả vương phi của mình mà mình cũng không bảo vệ được, những ngày tháng qua Lam Ninh như động lực ngày một sống tốt của vương gia có cô ấy như có tất cả.
- Lam Ninh: Đằng Cảnh!
- Đằng Cảnh: Ta đây!
- Lam Ninh: Được gặp được chàng là một điều may mắn đối với ta! Chàng đừng Trách bản thân mình chàng đã làm tất cả cho ta, lần đầu mới biết yêu một người, lần đầu được một vòng tay ấm áp ôm lấy mỗi tối và rất rất nhiều thứ nữa ta muốn cảm ơn chàng nhưng đã không kịp rồi!
- Đằng Cảnh: Nàng đừng nói thế, ta lập tức mang nàng về cung nàng sẽ sống và chúng ta sẽ thành thân!
- Lam Ninh: Vương gia muốn cưới ta sao, yêu cầu của ta cao lắm đấy! (mỉm cười)
- Đằng Cảnh: Yêu cầu nào của nàng ta sẽ đều thực hiện!
- Lam Ninh: Ta cũng rất mong mình được mặc áo cưới, khụ khụ! Đằng Cảnh, ta không thuộc về nơi này ta từ một nơi xa xôi khác đến, khi ta đi thì chàng đừng buồn nhé và nói với mọi người cũng đừng buồn nhé ta chỉ đến thế giới của ta thôi và chàng nhớ nói với bánh bao nhỏ kẹo bạc hà vương phi gửi ở chỗ Khánh công công mỗi ngày chỉ được ăn một viên thôi đó!
- Đằng Cảnh: Nàng nhất định sẽ không sao mà, những lời này nàng phải nói trực tiếp với mọi người chứ!
- Lam Ninh: Ta cũng là một người chữa bệnh mà sao ta không biết bệnh tình của mình được chứ, ta còn mang trong người một căn bệnh khác cái chết là điều hiển nhiên thôi nhưng lần này thật may vì trước khi ra đi còn được chàng ôm ấm áp lắm! Đằng Cảnh, ta yêu chàng rất nhiều!!! (từ từ nhắm mắt lại)
- Đằng Cảnh: Không không, Lam Ninh!!!
Bên ngoài trời đổ cơn mưa, mọi người tiếng thét thất thanh của vương gia tất cả đều khuỵa xuống, nước mưa hòa cùng nước mắt và máu nhuộm đỏ cả một cánh đồng hoa.
- Phù Tuyến Như: Ha ha, cuối cùng cô ta cũng chết!
Chiêu Linh đi lại chỗ Phù Tuyến Như dùng kiếm chặt đứt lìa một bàn tay của cô ta vì vương gia muốn người sống chứ không mười cái mạng của cô ta cũng không đủ. Chiêu Linh đứng thất thần ngay đó, gương mặt ngước thẳng lên trời A Hoang liền chạy lại ném kiếm xuống ôm Chiêu Linh vào lòng. Sau khi nhốt hết tất cả bọn chúng vào phòng chứa củ, tam vương gia gửi thư báo về kinh thành lập tức một đội quân do Bảo Thạch đến để áp giai bọn chúng về.