“Hết hồn bà thím, đường đường là công chúa duy nhất của Du quốc không biết phép tắc vào phòng phải biết gõ cửa à!” – Mặc Bách trách móc.
“Bây giờ mà tạo tiếng động là ta tiêu tùng luôn đó! Làm ơn cho ta ở ké đây một chút sau khi trời yên biển lặng ta sẽ cho ngươi một túi trà thượng hạng ta lấy từ phòng thái hậu!” – Chiêu Linh thuyết phục.
“Muốn núp thì cứ tự nhiên nhưng có túi trà thì ta nhận, đa tạ!” – Mặc Bách ung dung bên ngoài còn bên trong tim nó đập loạn xạ.
Thế là công chúa Chiêu Linh chọn cách trốn ở phòng bên cạnh, bây giờ mà cô ấy xuất hiện thế nào cũng bị đại vương gia trách phạt mà còn phạt rất nặng. Cách tốt nhất bây giờ nên ẩn thân, sống trốn chui trốn nhủi một thời gian.
Đến khi vương phi đến, A Tú mới dám lao vào đem tiểu Trúc ra. Bây giờ nhìn tiểu Trúc người ngợm không ra gì nữa, đặc biệt đến cả áo ngoài cũng rách bươm A Tú phải lấy áo mình quấn cô gái hiếu chiến này mang đến Cận Nhị chăm sóc.
“Thưa vương phi vì để người nhìn thấy nô tỳ trong tình cảnh nhếch nhác này!” – Tiểu Trúc vẫn tỏ vẻ vô cùng tỉnh táo.
“Không sao đâu, muội về nghỉ ngơi đi sau khi ở chuyện ở đây ta đến thăm muội!” – Lam Ninh trấn an.
“Nô tỳ không sao đâu ạ rất khỏe là đằng khác!” – Tiểu Trúc vui vẻ.
Miệng thì nói là khỏe nhưng mắt mở không lên, tay chân như cọng bún thiu không còn chút năng lượng nào. Trong lúc nói chuyện với Lam Ninh, tiểu Trúc phải dựa vào A Tú mới đứng nổi.
Ấy thế khi A Tú bế ra cửa tiểu Trúc, con bé vẫn không quên nói trỏng với người cũng bị thương không kém ở bên trong.
“Ngươi chờ đó, ta và ngươi còn chưa xong đâu!” – Tiểu Trúc dùng tông giọng vô cùng trầm nhưng sắt.
“Đi đi bà cô của tôi ơi! Người chẳng còn miếng lực nào mà mạnh miệng!” – A Tú ngán ngẩm.
Người trong phòng vẫn nghe văng vẳng tiếng tiểu Trúc trách cứ A Tú đúng là con nhỏ không biết sợ. Trên nóc nhà Bạch Lâm cũng nước miếng nhớ lại lần giao đấu của hai người lúc trước, lúc trước tiểu Trúc trước khi rời đi cũng nói một câu như thế.
Đến khi mọi người nhìn qua nhân vật chính mới thấy Hoa Thúy cũng tàn tạ te tua hơn ai hết, một mình tiểu Trúc cũng làm cô ta thân tài ma dại mà lại còn có thể Lạc nhỏ.
Lam Ninh phẩy tay kêu người mang đến cho cô ta cái chăn cũng như mang đi trị thương trước rồi chuyện gì thì tính sau và tất nhiên người trị thương sẽ do chính quốc sư Bảo Thạch đảm nhận, trong vương phủ lẫn cả triều đình không ai dám nhận ca này.
“Ờm sẵn đây Bảo Thạch ngươi mang Lạc nhỏ đi chữa trị luôn nha!” – Lam Ninh hơi e dè.
Lúc đang đi tới đây Lam Ninh đã vô cùng bất ngờ khi thấy một chàng trai hằng ngày điềm đạm nhẹ nhàng, không dám giết gà giết vịt thế mà lúc nãy đánh vô cùng ác liệt. Nếu không nhìn kỹ có thể không nhìn ra có thể đó là nhân cách thứ hai của Lạc rang.
“Ta đi chữa trị nhưng có thể không đi cùng tên này được không?” – Hoa Thúy chỉ vào mặt Lạc nhỏ.
“Ngươi càng không muốn ta lại càng muốn! Quốc sư chúng ta đi!” – Lạc rang nhếch miệng.
Để đảm bảo an toàn vương phi phái thêm vài người đến giúp Bảo Thạch, nếu lỡ có chuyện gì còn có người phụ chứ một mình Bảo Thạch làm sao chống nổi hai cơn bão lớn này.
“Vương phi ngồi nghỉ đi ạ!” – Phỉ Lan thấm mồ hôi.
“Muội cũng có tội nữa đó, không cần xu nịnh!” – Lam Ninh cảm thấy nhức đầu.
Đằng Cảnh bị bánh bao nhỏ giữ chân lại vì đứa trẻ đó một hai cứ đòi vương gia ở lại thế là vương gia đành bồng Minh Đan theo, khi đến nơi thì mọi chuyện đã được Lam Ninh giải quyến ổn thỏa. Chỉ duy nhất trên mái nhà có hai tên ngoại bang đang lấp lo rình mò, thế là Đằng Cảnh ra lệnh cho A Tịnh lên đó “mời” hai người đó rời đi.
“Thúc mẫu ơi, Minh nhi muốn ôm!” – Bánh bao nhỏ vẫn cố gắng diễn kịch.
Vương gia liền trao bánh bao nhỏ cho vương phi, Đằng Cảnh nhìn vào mắt Lam Ninh nhưng Lam Ninh không đáp lại. Một không khí vô cùng gượng ép, tiểu Phấn chữa cháy bằng cách mời hai người ngồi cùng bàn. Dù có chuyện gì to lớn thế nào nhị vị cần ngồi xuống uống nước để hạ hỏa bớt và những người xung quanh dễ thở hơn.
“Chiêu Linh đâu?” – Đằng Cảnh tìm kiếm.
“Đúng là lúc khó khăn cái tìm Chiêu Linh nhưng Chiêu Linh cũng là người bị hại mà!” – Chiêu Linh lập tức cùng nữ quan gia đi trốn.
Đến khi A Tịnh qua phòng chỉ thấy một mình Mặc Bách đang ngồi thiền vô cùng điềm tĩnh, đến khi thị vệ A Tịnh đi chỗ khác hắn mới mở một mắt ra nhòm ngó xung quanh.
“Tại vì cô nói sẽ cho ta túi trà của chính vương phi làm ra nên ta mới giúp cô ván này!” – Mặc Bách thỏa mãn.
“Bây giờ vương gia có gì để nói với ta không?” – Lam Ninh nhìn thẳng mặt vương gia.
Vương gia ra hiệu cho tất cả mọi người ra ngoài, bây giờ trong phòng không chỉ còn lại Đằng Cảnh và Lam Ninh. Bỗng dưng vương gia vén tà áo lên quỳ sụp xuống dất.
“Ta xin lỗi nàng! Ta đã làm nàng vô cùng tức giận bây giờ nàng muốn mắng muốn phạt thì tùy nàng!” – Đằng Cảnh tỏ vẻ ăn năn.