Cố chịu một lúc nữa nhưng cảm thấy tình hình không ổn rồi, máu không lưu thông làm đau cả người. Vương gia đành ra hiệu cho A Tịnh đang trò chuyện với trăng xuống khiêng ngài ấy đi.
''Đa tạ ngươi đã cứu mạng!'' - Đằng Cảnh xoay người cho máu huyết lưu thông.
''Đây là nhiệm vụ của thuộc hạ! Người có cần thuộc ha mang thái tử về phòng không?'' - A Tịnh chỉ tay vào phòng.
''Mang tên nhóc đó đi đến sáng không thấy vương phi đâu lại khóc ré lên, lại phiền đến người khác!'' - Đằng Cảnh mệt mõi.
''Thái tử theo vương phi một bước không rời thật khó cho ngài!''
''Tên nhóc đó cũng do một phần ta nuông chiều nó quá, nên bây giờ hắn dám giành vợ với ta!'' - Đằng Cảnh buồn bã.
''Vậy vương gia tính để vậy luôn hả?'' - A Tịnh nhìn Đằng Cảnh bằng ánh mắt thương xót.
''Sẽ không bao giờ có chuyện đó! Ta đã bàn với mẫu hậu của nó cho học thêm vài thứ!'' - Ánh mắt đầy nham hiểm.
''Thái tử đã học đầy đủ rồi từ văn đến võ đều có thầy kèm giảng dạy!''
''Ai nói là đủ, là một thái tử đương triều và cũng có khả năng sẽ làm vua sau này chỉ mới nhiêu đó mà cho là đủ! Còn nữ công gia chánh, cầm kỳ thi họa nữa!'' - Đằnh Cảnh bất mãn.
A Tịnh đứng như trời trồng, vương gia thật biết cách đày đọa người khác. Nhưng lời vương gia nói không phải không đúng, là một ứng cử viên cho ngôi vị trong tương lai thì mọi thứ đều phải biết.
Cũng như Đằng Cảnh thôi, không biết cách chăm sóc và nấu ăn cho người khác thì vẫn phải theo thầy học đạo. Đằng nào cũng phải học thì học sớm sẽ tốt hơn, đúng lúc thấy chướng mắt thì tống đi cho nhanh.
''Cũng quá khuya rồi, người có vào ngủ lại không để thuộc hạ kê thêm giường? - A Tịnh chuyển sang chủ đề khác.
''Ngươi cứ kê đi rồi mang Minh nhi ném qua đó, ta vào ngủ với vương phi! Chỉ có một mình ta được nằm cùng Lam Ninh!'' - Đằng Cảnh chắc chắn.
''Nếu sau này người có thêm một tiểu thái tử thì sao ạ?''
''Con đầu lòng của ta mà là con trai thì ta sẽ cho nó ngủ cùng Minh Đan, phải trả lại những gì nó gây ra cho ta!'' - Đằng Cảnh cười nham hiểm.
''Nếu là một tiểu công chúa thì sao ạ?'' - A Tịnh mỉm cười.
''Đơn giản thôi, nếu là công chúa thì mang cho tam vương gia chăm, đệ ấy rất thích con gái mà!'' - Đằng Cảnh chẳng quan tâm.
Đúng là một người đàn ông nham hiểm và đầy mưu mô, điều này chứng tỏ vương gia giữ vương phi rất kỹ không để một ai được chạm vào.
''Nàng muốn ăn thêm gì không?'' - Đằng Khương Phong hỏi Phỉ Lan.
''Hiện tại thiếp chưa muốn ăn gì, để khi thiếp nghĩ ra muốn ăn gì sẽ báo cho chàng sau!'' - Phỉ Lan vui vẻ.
Từ lúc Lam Ninh ra về, tâm tình ngũ vương phi vui hẳn ra muốn ăn cái này đến cái kia làm cho Khương Phong chạy tới chạy lui lấy đồ ăn. Nhưng cô nàng chỉ ăn một hai miếng lại không ăn, ngũ vương gia lại đổi món khác.
Quả là một đêm dài cho những người không ngủ, ánh trăng chứng kiến mọi thứ và dùng thứ ánh sáng huyền ảo của mình để nói chuyện với tất cả.
''Ta là một người vô tình sao? Ta không biết nâng niu cái mà ta trân trọng sao?''
''Đã khuya lắm rồi sao người không vào ngủ đi!'' - Hoa Thúy nhẹ nhàng bước đến.
''Ta suy nghĩ chút chuyện bây giờ ta vào đây, ngươi cũng về nghỉ đi!'' - Quay lưng rời đi.
''Người lo lắng cho hội nghị sắp tới tại Du quốc sao?'' - Hoa Thúy nói.
''Chuyện gì phải đến thì sẽ đến thôi, chuyện này nên giải quyết sớm thôi!''
''Người sẽ bình an chứ?'' - Hoa Thúy lo lắng
Trong ánh sáng mờ ảo người đó bị câu nói đó làm chân dừng lại, trong lòng vô cùng đau đớn.
''Ta không biết!'' - Giọng nói nhỏ lại.
''Người sẽ không để ta một mình đúng không?'' - Hoa Thúy rơm rớm nước mắt.
Người đó không nói gì cả chỉ im lặng bước đi để lại hai hàng nước chảy dài trên má.
''Sau lâu quá dậy, tuần sau mới khởi hành rồi cả tuần mới đến kinh thành của Du quốc!'' - Kỵ Danh sốt ruột.
''Lịch đã lên như thế chúng ta cũng chỉ làm theo thôi ạ!'' - Bạch Lâm an ủi.
''Lâu, quá lâu! Từ trước đến nay ta không thích bị chờ đợi!'' - Kỵ Danh khởi động tay chân.
''Người của quốc vương đa đứng canh gác ngoài kia, người chỉ cần làm hành động nào đó bất thường thì sẽ bị mang đi ngay! Và cơ hội người được cử đi Du quốc sẽ bị hủy đi!'' - Bạch Lâm dùng tông giọng hù dọa.
''Ờ, vậy thôi ta đi ngủ đây! Ngày mai còn dậy sớm đi mua quà cho Lam Ninh nữa!'' - Kỵ Danh lãng đi.
''Người mua thế có sớm quá không?''
''Trễ rồi đấy, ta đã lên sẵn danh sách những thứ cần mua rồi, mỗi ngày mua một ít!'' - Kỵ Danh suy nghĩ.
''Vậy thuộc hạ cũng đi ngủ sớm để mai còn gọi người dậy được!'' - Bạch Lâm đi dọn chỗ ngủ.