Đằng Cảnh đứng bên ngoài quan sát khá lâu, khác với vẻ mặt lo lắng của các cung nữ thì Đằng Cảnh trông có vẻ khá hài lòng với điều này.
''Điều này là tốt không hề xấu, chứng tỏ việc thái tử đã trưởng thành hoàn thành những việc nhỏ trước sau này sẽ là những việc lớn!'' - Đằng Cảnh luyên thuyên.
''Vâng ạ!'' - Hành lễ.
''Thái tử cũng không cần các người hầu nữ nữa, từ nay về sau sẽ có người bên vương phủ chăm sóc thái tử các ngươi lui về cung chính đi!'' - Đằng Cảnh phẩy tay.
''Nhưng chúng nô tỳ được lệnh từ hoàng hậu nương nương luôn bên cạnh hỗ trợ Khánh công công chăm sóc thái tử!'' - Mọi người tỏ vẻ khó hiểu.
''Bây giờ thái tử không cần người hầu nữ nữa, những việc chăm sóc cá nhân thái tử đã tự làm được, việc bảo vệ cũng đã có người bên vương phủ đảm nhận. Ta sẽ báo lại với nương của các ngươi sau, giờ thì thu xếp đồ trở về đi!'' - Đằng Cảnh lạnh lùng nói.
''Thưa...vâng ạ!'' - Gương mặt tiếc nuối.
Những gương mặt buồn bã rời đi nhưng có ai thấy được sự phấn khích hiện lên rõ trên mặt của Đằng Cảnh đại vương.
''Đúng như kế hoạch, thưa chủ nhân!'' - A Tịnh nham hiểm.
''Ừm, nơi đây từ trước đến nay không có nữ nhân và sau này cũng thế, ngoài vương phi và những người thân cận của nàng ấy thì không để bất kỳ người nào nữa ở đây!'' - Đằng Cảnh vừa đi vừa nói.
''Vương gia đã tính đến việc ra phủ mới chưa ạ? Nơi đó đã xây dựng khá lâu nhưng vẫn chưa được diện kiến nữ chủ nhân!'' - A Tịnh đi theo.
''Sau hội nghị lần này chúng ta chuyển đi, giờ nơi đây đã đông đúc hơn và ấm áp hơn trước nhiều rồi! Khi ta đi vương phủ này sẽ tặng cho tam vương gia, đệ ấy đã cực khổ rất nhiều! Vương phủ này cùng với số tài sản trong đây sẽ là quà cưới của tam vương gia!'' - Tâm tình thoải mái.
''Vậy còn ngũ vương gia, chủ nhân đã có dự định sẽ tặng gì ạ?'' - A Tịnh thắc mắc.
''Tên đó tiền vàng nhiều không đếm xuể, vì hắn là ngũ đệ của ta nên sẽ tặng quà cho Phỉ Lan!'' - Đằng Cảnh tỏ vẻ hài lòng về quyết định của mình.
Nếu Đằng Khương Phong nghe được câu này chắc cậu ấy sẽ đau lòng lắm. Bản thân lúc nào cũng lo lắng từng chút một cho Đằng Cảnh, mở miệng ra là tân bốc huynh mình trên tận trời xanh.
Hiện tại xem như mầm móng tai họa bánh bao nhỏ đã được giải quyết được, bây giờ sẽ không còn ai có thể giành Lam Ninh của mình cả.
''Bây giờ chúng ta qua chỗ vương phi ạ?'' - A Tịnh trêu chọc.
''Biết mà còn hỏi, dư thừa! Cắt nửa tuần bổng lộc cho ngươi nhớ!'' - Đằng Cảnh khá tức giận.
''Nhưng thưa vương gia, thưa vương gia!'' - A Tịnh chạy theo năn nỉ.
''Không nhưng, không thưa gì cả! Ngươi có nhiều tiền cũng chỉ cất cho chật nhà, không có mục đích gì cả!'' - Đằng Cảnh không màng.
''Sau này làm sính lễ để hỏi vợ thưa vương gia!'' - A Tịnh nói sang vấn đề khác.
Đằng Cảng nghe câu này thì dứng bước lại, quay nghiêng người khoảng một góc 90 độ nhìn A Tịnh bằng một ánh mắt ngạc nhiên.
''Ngươi đã người để ý rồi sao? Ta không ngờ một người im hơi, kín tiếng lại biết rung động rồi!''
''Vương gia còn kín tiếng, lạnh lùng, khó tính, đáng sợ hơn thuộc hạ còn có vương phi nữa là! Thì thuộc hạ làm sao mà lại không có nương tử được chứ!'' - A Tịnh trêu chọc.
''Phỉ báng chủ nhân, hạ thấp danh dự và nhân phẩm của chủ nhân tội nặng phạt một tháng bổng lộc!'' - Đằng Cảng quay người rời đi.
''Ơ vương gia, vương gia cho thuộc hạ xin lỗi mai mốt không dám vậy nữa!'' - A Tịnh chạy theo ríu rít xin lỗi.
''Đã quá muộn!'' - Vương gia đi mất hút.
Tâm tình Đằng Cảnh đã không tốt nhưng khi vừa đến nơi thì thấy một tên quốc sư xám xịt, mặt mũi như nhà có đám.
''Thưa vương gia, nếu người tìm đại vương phi thì ngài ấy mới vừa ra ngoài!'' - Bảo Thạch nói như hết hơi.
''Ngươi làm sao thế, sao hôm nay lại mặc trang phục tối màu đến vậy?''
Bảo Thạch nghe xong câu đó thì tâm trạng lại càng đau đớn hơn, lời nói của vương gia như dao cứa vào tim.
''Nay thần mệt, thần xin phép về nghỉ! Ở đây đã có người khác đảm nhiệm rồi!'' - Bảo Thạch hành lễ xong rời đi.