"Ta biết bản thân mình còn nhiều thiếu sót, không hoàn hảo như người khác nhưng ta hứa sẽ cho nàng một cuộc sống đầy đủ, không bao giờ để nàng chịu khổ cực!"
"Không!" - Mộng Tranh đặt tay lên môi Đằng Chính Hằng.
"Ta xin lỗi vì những chuyện ta đã gây ra với nàng! Cứ xem như ta chưa nói gì cả!" - Đằng Chính Hằng buồn bã rời đi.
"Chính Hằng, đừng đi!" - Mộng Tranh chạy lại ôm sau lưng Đằng Chính Hằng.
Đã lâu lắm rồi mới có người gọi tên của ngài ấy, từ trước đến giờ mỗi bước đi của Đằng Chính Hằng đều được mọi người chào đón bằng cái danh "tam vương gia". Nghe ba từ ấy vô cùng xa lạ, đôi khi nó làm ngài ấy cảm thấy khó chịu dường như không thở được.
Hôm nay Mộng Tranh đã gọi ngài ấy bằng tên khiến cho tâm hồn như trút bỏ đi gánh nặng đã mang theo suốt bao nhiêu năm.
"Nàng vừa nói gì?" - Đằng Chính Hằng quay người lại.
"Ta không muốn ngài đi! Lúc nãy ta nói "không" là không phải là không đồng ý, chỉ là ta muốn nói với ngài!" - Mộng Tranh đỏ mặt.
"Hửm!" - Đằng Chính Hằng chăm chú.
"Ta muốn nói... ngài là một người vô cùng hoàn hảo! Ngài vừa lo lắng việc triều chính, vừa chăm lo việc thuốc thang lại tinh thông võ thuật. Lại còn cư xử vô cùng dịu dàng, lúc nào mặt ngài cũng tươi cười. Lúc trước ta rất ghét nụ cười đó nhưng càng ngày, càng ngày ta càng bị mê muội nụ cười này!" - Mộng Tranh nói to.
Đằng Chính Hằng đứng im như tượng không ngờ bản thân mình được nghe những lời nói này của Mộng Tranh.
"Vậy là nàng đồng ý làm vương phi của ta đúng chứ!"
"Đồng ý đi! Đồng ý đi!" - Lam Ninh thì thầm trên ngọn cây.
"Chính Hằng rất thính tai đấy, nàng đừng gây ra tiếng động nữa!" - Đằng Cảnh bất lực nhìn Lam Ninh.
Lam Ninh lập tức chuyển sang ám hiệu bằng mắt để tránh gây thêm tiếng động nữa. Bất đắc dỹ Đằng Cảnh thành người đi rình trộm đệ đệ của mình, vì ngài ấy không thể nào từ chối lời năn nỉ ỉ ôi đến từ vương phi của mình.
Mộng Tranh vô cùng ngại nên chỉ khẽ gật đầu, chỉ cần nhiêu đó thôi đã khiến tam vương gia phát điên. Ngay lúc này ngài ấy muốn hét to cho cả thế giới biết điều này hạnh phúc đến nhường nào.
Chỉ đợi nhiêu đó thôi, Đằng Cảnh mang Lam Ninh về lều.
"Ơ, thiếp vẫn đang xem mà! Sắp đến đoạn gây cấn ấy!" - Lam Ninh vùng vẫy.
"Trẻ nhỏ chỉ được xem đến đó thôi!" - Đằng Cảnh lạnh lùng.
"Ai nói thiếp nhỏ, thiếp lớn rồi đấy!" - Lam Ninh phồng má.
"Lớn rồi? Sao ta thấy vẫn còn nhỏ!" - Đằng Cảnh nhìn vào... Lam Ninh.
"Aaaa, vương gia là tên đại biến thái!" - Lam Ninh lấy tay che lại
"Đa ta vương phi đã ban tên!" - Đằng Cảnh vô cùng hưởng thủ.
Bên lều Đằng Chính Hằng đang có rất nhiều trái tim bay bay lên, một khung cảnh vô cùng ngọt ngào.
"Nàng lấy ta sẽ không sợ ta có tam thê bảy thiếp vì gia tộc có truyền thống sợ vợ, nàng nhìn vào Cảnh ca là sẽ hiểu hết! Phủ của chúng ta nằm tại nơi khí hậu ôn hòa có suối, có vườn, không gian thoáng mát nàng không phải sợ cảm giác tù túng! Mẫu hậu là người luôn tôn trọng ý kiến của người khác và đặc biệt rất yêu thương con dâu!" - Đằng Chính Hằng luyên thuyên.
"Ha ha, nhìn vương gia ngốc quá! Không ngờ ngài cũng có lúc đáng yêu như thế này!" - Mộng Tranh cười khúc khích.
Đằng Chính Hằng cảm thấy lúng túng nhưng thấy Mộng Tranh vui vẻ như thế, trong lòng vô cùng phấn khích chỉ muốn nhìn nụ cười và gương mặt này mãi.
"Chủ soái, ngài không cần đi nhang thế đâu!" - Bạch Lâm nói trong bất lực.
"Sao mà chậm được, ngươi biết tin Đằng Cảnh mang quân ra biên giới cùng với Lam Ninh mà không báo ta sớm! Cái tên ở Tuyết lễ quốc là một con rắn độc đấy, hắn ta còn có mối thù không đội trời chung với Đằng Cảnh thì dễ gì mà bỏ qua cho Lam Ninh!" - Kỵ Danh thúc ngựa.
"Thuộc hạ thấy người đang vui vẻ với Thúy Liễu quá nên không dám quấy rầy!"
"Thúy Liễu chỉ là nhất thời Lam Ninh mới là chân ái của cuộc đời ta, ngươi không thể đánh đồng như thế!" Đi bây giờ không biết kịp nữa không đã qua cả tháng rồi!" - Kỵ Danh tức giận.
"Thuộc hạ nhận tội nhưng thuộc hạ cũng đâu ngờ tên quốc sư Bảo Thạch đó lắm mưu nhiều mẹo đến thế, giữ chân chúng ta cả tháng trời!"
"Chắc chắn tên Đằng Cảnh đã dặn hắn phải làm vậy để giữ ta lại, mà ta cũng ngu ngốc khi đi xem trọng Thúy Liễu để đến tận bây giờ mới biết cô ta là nam nhân! Đúng là làm trò cười cho thiên hạ, ta cảm thấy có lỗi với Lam Ninh quá!" - Kỵ Dang cắn rứt lương tâm.
"Ngay cả thuộc hạ còn không nhận ra ngưòi đó là giống đực nữa mà, quả thật người xung quanh Đằng Cảnh không ai bình thường cả! Điểm này cần phải học hỏi!" - Bạch Lâm nể phục.
"Ngươi còn thần tượng kẻ địch nữa, nên nhớ chúng mới cho ta ăn một vố đau đó!" - Lửa giận phun trào.
"Thuộc hạ tưởng ngài hòa hảo với Du quốc rồi!"
"Đúng là có thật nhưng riêng với tên vương gia đó là không bao giờ!"