Bà bà đứng kế bên thấy mọi người tò mò xen lẫn thắc mắc cũng đắc ý vô cùng nhưng suy đi nghĩ lại thì lúc đó may mà Lam Ninh xuất hiện chứ nếu không bây giờ đâu còn được đứng đây cười.
Còn vương phi bây giờ không biết nên vui hay nên buồn nữa vì Đằng Cảnh cứ như người trên mây. Nhưng lúc này vương phi mới nghĩ lại ngày qua Đằng Cảnh cứ như người đã chết đi thân thể gầy gò, đôi mắt sâu hút vào thấy cả những đường chỉ đỏ ở ngay trong trắng, bàn tay lúc nãy chạm vào người mình lạnh vô cùng. Từ lần đầu tiên gặp mặt đến nay Lam Ninh chưa bao giờ thấy Đằng Cảnh rơi vào tình cảnh như thế này. Để cho vương gia ôm từ nãy đến giờ hơn mười phút nhưng có vẻ vương gia không có dấu hiệu buông tay, mà người của vương gia nồng nặc mùi oải hương do ngâm trong nước quá lâu mà Lam Ninh cực ghét mùi của loài hoa này.
- Lam Ninh: Phu quân ôm thích không?
- Đằng Cảnh: Thích!
- Lam Ninh: Thế bây giờ ta nói phu quân đi tắm với thay bộ đồ này ra xong rồi ta cho ôm tiếp được không???
Lúc này hơi thở của Lam Ninh ngang qua mang tai làm cho Đằng Cảnh dần tỉnh lại và cộng thêm lời nói ngang ngược cuối cùng vương gia cũng bật dậy, lấy hai tay chống ra sau mắt mở vô cùng to thấy vương phi đang ngồi trên người mình bên trong là một chiếc áo hở vai choàng bên ngoài áo choàng của vương gia, Đằng Cảnh không tin vào mắt mình cứ nhắm lại rồi mở mắt ra sau đó còn lấy tay dụi dụi mắt nhưng “vương phi vẫn ở đây”.
- Đằng Cảnh: Lam Ninh! (sờ lên mặt)
- Lam Ninh: Hửm! Tỉnh rồi sao phu quân đáng yêu!!!
Sau đó vương gia cười như một kẻ mất kiểm soát, tay vẫn sờ lên mặt Lam Ninh tay kia thì sờ lên đầu mình nhưng nước mắt của Đằng Cảnh đã chảy xuống mà lần này khác lần này cảm giác vô cùng hạnh phúc.
Bên ngoài mọi người nghe những âm thanh kì quái dần không kiềm chế sự tò mò đeo bám khắp cửa chính, cửa sổ và trên nóc nhà. Bảo Thạch thấy mọi người quá phẫn nên tằng hắng để mọi người ai về vị trí nấy nhưng quả thật có quá nhiều âm thanh kì quái.
- Bảo Thạch: Thưa vương gia, người cần gì không ạ?
- Đằng Cảnh: Đi chuẩn một bộ trang phục khác cho vương phi, dặn bên dưới đem những trang phục màu trắng đem đi cất chỗ nào để vương phi không thấy chúng nữa!
Bảo Thạch mặc dù vô cùng khó hiểu nhưng vẫn làm theo yêu cầu của vương gia. Mà cái tên binh lính phát hiện cái áo choàng rất giống của vương gia thường mặt nhưng phải trực đến khi có người thay ca thì hắn mới đến đây báo tin vì nghĩ đã có quốc sư thông qua nên sẽ không sao.
Bánh bao nhỏ cùng Khánh công công thấy tên lính canh đó ngầm hiểu ra vấn đề nhạy cảm. Bây giờ không có gì để tạo chứng cứ ngụy biện lôi tên này đi kẻo kinh động đến mọi người, vương gia có thể điều tra ra từ đầu vương phi không có ở trong phòng, việc này vương gia có thể giữ im lặng nhưng quá nhiều người biết điều này không hay cho vương phi.
Sau khi Lam Ninh lên sân bay đi thì cha nhỏ đã đưa những clip Lam Ninh đã quay trước đó đưa người chỉnh sửa thành những khung ảnh vô cùng sống động để đánh lừa một ông lão lớn tuổi.
- Ông nội: Mình tính đi về sớm để đón thỏ con bé nhỏ thế mà vừa về nhận được tin con bé lại đi dụ lịch mà sao lại không đi hawaii nắng vàng, cát trắng, làn gió thỏi nhè nhẹ vào mặt nói chung nơi đó là một thiên đường! (nhắm mắt hưởng thụ)
- Chú Lam Ninh: Con thấy cha lần này đi về trông hơi rám nắng hơn!
- Ông nội: Thằng này không hiểu gì cả cái này gọi là sự khỏe khoắn! (tự tin) Giờ không có thỏ con ta ở đây nhìn mấy thằng đàn ông này chán thật, đặt cho ta một vé đi hawaii đi!
- Trợ lý: Vâng ạ!
Sau khi quốc sư mang trang phục đến cho vương phi, Đằng Cảnh tự mình ra cửa nhận không để bất kì ai nhìn vào hay là bước vào trong. Lúc ra nhận đồ vương gia không khỏi ngạc nhiên bên ngoài bao nhiêu là người mong đợi tin tức ngay cả bà bà vì đợi tin nhưng vì tuổi già sức yếu không đứng lâu được nên bà bà được mời ngồi trên ghế chờ tin.
- Tiểu Trúc: Thưa vương gia, người từ trước đến nay chưa từng mặc trang phục cho vương phi bao giờ nếu vương gia mặc không được có thể gọi nô tỳ!
- Đằng Cảnh: Người nào nói ta chưa từng mặt trang phục nữ nhân!
- Tiểu Trúc: Òa, vậy vương gia từng mặt đồ nữ rồi!
- Đằng Cảnh: (chau mày) Ra thác trúc quỳ nhận phạt!
Con bé này lúc nào miệng cũng nhanh hơn não, nghĩ sao người ta nam nhân trai tráng thế mà kêu mặc đồ nữ không giận sao được. Thác trúc là một con con thác khuất sau vườn trúc, nơi đó quanh năm đều có nước chảy rất mạnh thường dùng để huấn luyện những binh lính tinh nhuệ chống chọi với sự khắc nghiệt của thời tiết. Tiểu Trúc cũng từng trải qua đợt huấn luyện này cũng không khó khăn mấy nhưng hiện tại là gần sáng gió rét mùa thu thổi ù ù.
- A Tú: Cô thấy tác hại của cái miệng hại cái thân chưa! (đứng cầm đồ cho tiểu Trúc)
- Tiểu Trúc: Ngươi bớt một tiếng không ai nói ngươi câm! (tiếp tục ném đồ lên đồ A Tú)