Bạch Lâm nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, chỉ còn lại một người cô đơn đang tự nói với chính mình.
''Ngày xưa Bạch Lâm hiền lành dễ bảo biết là bao, nói gì nghe nấy, ngoan ngoãn vâng lời một tiếng thưa hai tiếng dạ! Còn bây giờ cộc cằn, thô lỗ, hễ một chút là la mắng người ta!'' - Kỵ Danh buồn bã.
''Sao chủ soái còn chưa ngủ?'' - Bạch Lâm dùng tông giọng bắt buộc.
''Ta ngủ liền đây!'' - Kỵ Danh ngậm đắng nuốt cay nhắm mắt lại.
Có người mất ngủ do còn quá nhiều tâm tư và cũng có người mất ngủ do đói. Mà ở đây người thường xuyên nửa đêm mò xuống nhà bếp tìm thức ăn thì chỉ có quốc sư Bảo Thạch.
''Ngài tuổi chuột sao mà nửa đêm là lại đi lục nhà bếp thế?'' - Lạc rang thắp đèn lên.
''Không ta cầm tinh con trâu, ngày làm quần quật không màng ăn uống đến đêm đói quá ngủ không được nên mới đến đây xem có gì ăn không!'' - Bảo Thạch giật mình.
''Thiệt bó tay với ngài, lần sau có bước chân ra ngoài nên mặc đồ cho đàng hoàng. Không phải đêm khuya mà không ai biết, lính gác tuần tra liên tục nếu họ phát hiện người áo quần không chỉnh tề lại mang tiếng xấu cho vương phủ!'' - Lạc rang thở dài.
''Lần tới ta sẽ chủ ý! Đã khuya lắm rồi mà Lạc nhỏ vẫn còn thức sao?'' - Bảo Thạch kéo áo lại.
''Không, tôi đang ngủ ở phòng bên cạnh nghe tiếng động thì giật mình thức giấc, tưởng là vương gia đi lấy đồ ăn cho vương phi nên qua đây xem thử!'' - Lạc rang đi thắp đèn xung quanh.
''Vương phi đã ngủ từ sớm nên chắc hôm nay người không ăn khuya!''
Lạc rang tay chân nhanh nhẹn nhóm lửa hâm chút đồ ăn lên và mang đến bàn cho Bảo Thạch.
''Ngài ăn cháo được không? Cháo này nấu từ nước hầm của gà rất bổ dưỡng, mới nấu lúc chiều thôi!''
''Có gì ăn đấy, ta không đòi hỏi! Dạo này sao ta ít gặp ngươi, phòng bếp gặp chuyện gì sao?'' - Bảo Thạch ngước mặt lên nhìn.
''Cũng có chút chuyện, chú bếp đã lớn tuổi nên cần thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn nên tôi đảm nhận mấy công việc của ông ấy, bận bịu suốt nên ngài ít gặp cũng đúng!'' - Lạc rang ngồi xuống.
''Có ý định tuyển thêm trù bếp không?'' - Bảo Thạch vừa ăn vừa nói.
''Cũng có ý định như thế, nhưng đại vương gia từ khi còn nhỏ đến bây giờ chỉ toàn ăn đồ do chú bếp nấu, còn mấy món ăn của vương phi lại khá cầu kì cũng chỉ có một mình chú bếp làm được.''
''Lạc nhỏ theo chú bếp mấy năm vẫn chưa nắm rõ công thức của chú sao? Ta cảm thấy tài nghệ cũng đã là đỉnh cao rồi mà!''
''Vương gia thật sự rất kén ăn nên rất khó chọn lựa đầu bếp, nên hiện tại chỉ để phần thức ăn mỗi ngày của hai người do tôi đảm nhận!'' - Lạc rang đảm nhận.
''Có mệt không?'' - Bảo Thạch đi đến và đứng sau lưng.
Lạc rang mỉm cười hạnh phúc, Bảo Thạch đứng gần có thể cảm nhận được niềm vui được đứng bếp của cậu ấy.
''Tôi đã theo làm chân sai vặt cho chú bếp khi mới lên bảy, niềm khát khao được đứng ở bếp lửa hồng luôn cháy rực trong tim tôi, được dịp trổ tài sẽ cố gắng hết sức!'' - Giọt mồ hôi lăn trên chóp mũi của Lạc rang.
''Có đam mê như thế nào thì nhớ giữ gìn sức khỏe nha!'' - Bảo Thạch lau giọt mồ hôi đi.
''Đa tạ quốc sư đã quan tâm! Bây giờ tôi biết mình là người có vị trí quan trọng trong nhà bếp nên sẽ luôn giữ gìn sức khỏe để có những món ăn gửi đến mọi người!'' - Lạc rang quyết tâm.
''Thời gian sắp tới chắc Lạc nhỏ sẽ bận hơn, phạm vị sẽ rộng hơn cả vương phủ!'' - Bảo Thạch đưa mắt nhìn vào không trung.
''Chú bếp cũng đã nhắc nhở về cuộc gặp thường niên sắp tổ chức tại nước ta! Quốc sư yên tâm, tôi đã được đào tạo qua một khóa võ phòng thủ ngoài ra vương phi có cho tôi vài phương thuốc bí truyền giúp người ta chìm vào giấc ngủ say!'' - Lạc rang lém lỉnh.
''Vương phi đã nghĩ đến tận chuyện này luôn rồi!'' - Bảo Thạch khá ngạc nhiên.
''Hê hê, vương phi đã chuẩn bị cả một đội bắn cung để bảo vệ an toàn cho trù bếp! Đại vương phi hiểu rõ có thực mới vực được đạo!'' - Lạc rang chóng tay lên eo đi qua lại.
''Quả thực vương phi hơn hẳn người thường, khi người ta bắt đầu xuất phát thì vương phi đã gần đến đích! Và vương phi có cả một kho vũ khí lạ lùng mà chúng ta chưa từng thấy!'' - Bảo Thạch cảm thấy thích thú.
Hai người trò chuyện mãi không để ý là trời đã gần sáng, đến khi nhận ra thì họ quyết định thức luôn tới sáng. Làm gì thì làm, nếu đến sáng mà Lam Ninh không có bữa sáng thì cô ấy sẽ đánh Đằng Cảnh đấy.
Ai nói lấy có cô vợ thông minh cái gì cũng biết thì tốt đâu, vui thì cô ấy không nhớ đến mình còn buồn thì cô ấy tìm mình trút giận.
''Nói gì đấy, ta đang sống trong khoảng thời gian đẹp và hạnh phúc nhất cuộc đời ta!'' - Đằng Cảnh vui như hội.
Đằng Cảnh nằm cạnh ngắm nhìn Lam Ninh một cách rất chăm chú, hạnh phúc quá cũng khiến người ta mất ngủ.