- Hoàng thượng: Để ta sai người chuẩn bị đồ cho con với lại phái theo vài người để chăm sóc con!
- Bánh bao nhỏ: Minh nhi đã sắp xếp xong rồi ạ, còn người chăm sóc con thì không cần đâu vì con chỉ cần một mình Khánh công công đi theo con là được rồi!
Khánh công công nghe từng lời nói rõ ràng rành mạch của thái tử nước mắt không ngừng rơi, không ngờ tình yêu thương của Khánh công công cuối cùng cũng cảm được thái tử rồi.
- Khánh công công: Hu hu, thái tử ơi!
Kết thúc hồi ức tươi đẹp của Khánh công công, trước mặt Lam Ninh là một cái bánh bao nhỏ đưa hai tay bức thư mà hoàng hậu đã viết, Lam Ninh đọc xong vô cùng vui vẻ nhưng quan trọng nhất là tảng băng di động kia.
- Bánh bao nhỏ: (đôi mắt ướt át) Không được sao hả thúc mẫu! Con từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của phụ hoàng và mẫu hậu, suốt ngày con chỉ học học và học, những lần đi chơi vô cùng hiếm hoi!
- Khánh công công: Đúng vậy thưa vương phi, thần đi theo thái tử từ khi thái tử mới được hạ sinh, mỗi bước đi mỗi cử động thần đều hiểu chỉ có bên vương phi thái tử mới vui vẻ! (nói trong nước mắt và hoài niệm)
Thiệt hai người này không nói chuyện bình thường được sao cứ động đến là khóc, thiệt bánh bao nhỏ bình thường đâu dễ khóc vậy đâu chắc trước khi đi hoàng hậu dặn dò đây mà.
- Đằng Cảnh: Sao bên ngoài nhiều mền gối thế kia, hôm nay ngày đại hôn đâu phải ngày hạ sinh của vương phi ta đâu với lại nếu có sinh sao lại tặng đồ trẻ con lớn như vậy? (đi từ ngoài vào)
- Khánh công công: Tham kiến vương gia!
- Bánh bao nhỏ: Con chào thúc thúc!
Lam Ninh không nói lời nào nhìn qua vương gia rồi đưa thư cho ngài ấy đọc sắc mặt vương gia dần biến sắc, đọc xong nhìn xuống một người già đang nắm tay một người trẻ nhìn vương gia bằng ánh mắt mong đợi.
- Đằng Cảnh: Nàng có đồng ý không?
- Lam Ninh: Ta thì đồng ý chỉ chờ quyết định của vương gia!
- Đằng Cảnh: Được ta đồng ý, dù gì con cũng đi theo ta suốt giờ dọn qua ở cũng là chuyện bình thường. Bố trí cho thái tử một gian phòng lớn, mang đồ đạc qua đó luôn đi!
Khánh công công cùng bánh bao nhỏ rời đi trong vui vẻ, nếu là ngày bình thường thì bánh bao nhỏ sẽ đòi ở cùng vương phi nhưng đứa trẻ này hiểu chuyện hơn cha của nó nên yên phận trong thời gian này.Và chắc vương gia cũng biết mối nguy lớn này nên cho người bô trí gian phòng xa nhất phòng của vương phi tránh đêm dài lắm mộng.
- Đằng Cảnh: Để ta dìu nàng vào trong nghỉ!
Có bánh bao nhỏ ở đây cũng không sao vừa đứa trẻ này chỉ thấy cô đơn nên muốn có người làm bạn nhưng lại không thích chơi chung những đứa bé trạc tuổi mà thích chơi với người lớn tuổi, với lại bánh bao nhỏ là đồng minh chân chính của vương gia.
Về đến gian phòng của mình tất cả đồ đạc đã sắp xếp xong xuôi, Khánh công công vào nhìn qua một lần sau đến thái tử cùng A Tú đi vào vô cùng vui vẻ.
- A Tú: Thái tử kêu tôi đến đây có việc gì không vậy?
- Bánh bao nhỏ: Có cái này bánh bao muốn tặng cho chú thị vệ đó là đặc sản của vùng núi phía bắc như lời cảm ơn chú lúc trước đã nói giúp với người canh gác vô tình thấy vương phi đi qua!
- A Tú: Không có gì, đó cũng chính là việc tôi nên làm vì nếu vương gia biết có người thấy da thịt của vương phi khác ngoài mình chắc tên đó bị đày đi không trở về luôn quá!!! (gãi đầu)
Hai người sau khi tiễn thị vệ A Tú đi, thì cánh cửa phòng dần khép lại bên trong xuất hiện hai ánh mắt đáng sợ. Thì ra hai người đã nói dối với A Tú để chôn vùi luôn bí mật và cũng vì lí do này nên hai người mới đóng giả giả thật thật đến đây để “bảo vệ vương phi”, hèn gì bánh bao nhỏ chỉ mang đúng một mình Khánh công công theo.