Beta: MAC
Phong Như Khuynh vỗ cằm nhè nhẹ, cảm thấy Thanh Trúc nói rất có đạo lý.
“Vậy ta sẽ không ăn canh rắn nữa,” Nàng thuận tay móc ra một Thiên Linh Quả, đưa cho Thanh Trúc “Nhưng ngươi cần đồ ăn vặt?”
Trong mắt Thanh Trúc hiện lên sự nghi ngờ, nó nhìn Phong Như Khuynh đưa trái cây qua, không nói lời nào cả.
Quỷ mới biết nữ nhân âm hiểm này có hạ độc trong Thiên Linh Quả hay không.
Phong Như Khuynh liếc mắt một cái liền thấu được suy nghĩ của Thanh Trúc, cười mỉm: “Ngươi là một con rắn độc lại còn sợ kịch độc, hửm?”
Thanh Trúc tán thành gật gật đầu, xác thật, độc tính của nó cường đại như thế, còn sợ công chúa hạ độc vào Thiên Linh quả sao?
Cho nên, Thanh Trúc không chút do dự há miệng, một ngụm nuốt Thiên Linh Quả xuống.
“ Linh quả hôm nay của ngươi so với linh quả lúc trước ta ăn có chút không giống, hình như ngon hơn.”
Phong Như Khuynh từ lúc bắt đầu liền quan sát thần sắc của Thanh Trúc.
Linh quả hôm nay, đối với tam giai linh thú Tuyết Lang mà nói, vẫn là có chút dụ hoặc nhất định, chỉ là ở trước mặt Thanh Trúc, Thiên Linh quả một tia hấp dẫn cũng không có.
Bởi vậy có thể thấy được, nàng muốn dùng Thiên Linh quả dụ hoặc linh thú cao giai hơn là không thể thực hiện được.
“Thanh Trúc, ta nghe nói lúc trước ngươi từng cắn Phong Như Sương bị thương?” Phong Như Khuynh chớp chớp mắt, hỏi.
Thân mình Thanh Trúc chấn động, cẩn thận liếc mắt nhìn Phong Như Khuynh, theo bản năng liền dịch ra sau một đoạn.
Hình như Phong Như Sương là muội muội nàng, nàng sẽ không thừa dịp Quốc Sư không có ở đây tìm nó tính sổ chứ?
“Công chúa, chuyện này không liên quan đến ta, là nữ nhân kia tự tiện xông vào Nam Trúc Lâm, còn... còn thừa lúc QUốc Sư không ở đây, trộm bò lên giường hắn, ngươi ngẫm lại xem, giường của Quốc Sư, chỉ có công chúa mới có thể nằm lên, ta cùng Quốc Sư trở về, nhìn thấy nàng nằm ở trên giường, ta có thể không cắn nàng hay sao?”
Sắc mặt Phong Như Khuynh lập tức đen thui, thế mà Phong Như Sương lại dám leo lên giường Quốc Sư?
“Chiếc giường kia thì sao?”
“Quốc Sư có bệnh sạch sẽ, liền ném giường với Phong Như Sương ra ngoài cửa.” Thanh Trúc nịnh nọt cười, nói “Kỳ thật, ta đã sớm biết sau này công chúa cùng Quốc Sư sẽ chung đụng với nhau, mà Quốc sư chắc chắn sẽ là người của ngươi rồi, sao ta có thể cho phép có nữ nhân khác bò lên giường hắn? Cho nên ta mới cắn nàng một cái.”
Thanh Trúc vỗ mông ngựa thật là khiến cho Phong Như Khuynh thoải mái cả người, trên khuôn mặt cũng lộ ra ý cười, vỗ vỗ đầu Thanh Trúc.
“Con rắn nhỏ nhà ngươi thật là phát rồ nha, chẳng qua làm vậy rất được. Về sau nếu có nữ nhân nào tới gần Quốc Sư, ngươi liền cắn nàng ta một cái, nếu như...” Phong Như Khuynh tủm tỉm cười, đáy mắt lộ ra chút thâm hiểm cùng xảo trá “Nếu ta biết ngươi làm phản, ta sẽ nấu ngươi thành thành canh xà hiếu kính phụ hoàng.”
Thanh Trúc cả người run rẩy, vội vàng nói: “Sẽ không, sẽ không, Quốc Sư từ trước tới nay đều là người sống chớ gần, không ai có khả năng tới gần hắn, ta theo hắn đã nhiều năm còn chưa thấy ai tới gần hắn bao giờ.”
Quốc Sư trước giờ đều có khí tức người sống chớ gần, đã dọa chạy một đám người, càng miễn bàn có ai dám tới gần hắn.
Đó là sự việc đời này chẳng thể nào phát sinh được.
“Thật ngoan”. Phong Như Khuynh mặt mày hớn hở, con rắn nhỏ này làm nàng càng ngày càng thấy thích, “ Đúng rồi, Quốc Sư lần này sao lại ra ngoài lâu đến thế? Không phải trước kia mỗi tháng chỉ đi có năm ngày hay sao?”
“Ta cũng không rõ lắm, đại đa số thời điểm chủ nhân không cho ta đi theo, nhưng mà công chúa cứ yên tâm, chủ nhân bên ngoài không có bất cứ nữ nhân nào cả, điểm này ta có thể đảm bảo, tất nhiên là ngươi có năng lực ngủ cùng chủ nhân của ta.”