Cả người Tần Thần nằm trên lá khô, hô hấp hắn yếu ớt, nhưng vẫn chưa biến mất, toàn thân đều là máu, nhuộm đỏ cả lá phong.
Phù Thần ngây ngẩn cả người.
Hắn trơ mắt nhìn bạch y nam nhân từ trên trời hạ xuống, xuyên qua huyết quang, kéo thiếu nữ đang hôn mê ôm vào lòng.
Máu làm nổi bật lên dung nhan của hắn – bạch y nam nhân, có thể dùng từ Thiên Hạ Vô Song để hình dung.
Không ai có thể đẹp hơn hắn, cũng không có ai có được tiên khí như hắn.
Hắn như trích tiên đứng trên đóa thanh liên, siêu thoát khỏi thế tục, khiến con người ta không thể sinh lòng khinh nhờn.
Tay nam nhân lướt nhẹ qua mái tóc Phong Như Khuynh, d.đ>l!q)đ vỗ nhẹ lên đỉnh đầu nàng, rũ mắt, môi từ từ hạ xuống đôi môi nhợt nhạt của nàng.
Oanh!
Khi môi hắn vừa chạm vào môi thiếu nữ, một cỗ linh lực Vô Cùng Vô Tận trong nháy mắt xuyên qua môi nàng dũng mãnh đi vào thân thể hắn.
Những linh lực kia dường như bất tận, dùng không cạn, vốn bị Phong Như Khuynh ở ngoài ngăn cản, bây giờ lại có nơi tiếp nhận chúng nó, nhất thời như ong bướm vỡ tổ, ùn ùn kéo đến.
Thanh Hàm trợn tròn mắt, nháy cũng không nháy nhìn nam nhân trong hư không: "Phù Thần ca ca, đó là phụ thân của chúng ta à?"
Phù Thần có chút phức tạp nhìn nam nhân.
Vô duyên vô cớ có một người mẫu thân đã khiến hắn khó chịu rồi, bây giờ ngay cả phụ thân cũng có luôn...
Về sau gặp Hoàng Đế, có phải hắn còn phải gọi một tiếng ông ngoại hay không?
Đây cũng quá thiệt thòi rồi !
"Phù Thần ca ca, phụ thân tới cứu mẫu thân à?" Mắt Thanh Hàm lóe lên: "Nhưng tại sao phụ thân lại muốn cắn mẫu thân vậy? d!đ?le(quy_don Phụ thân cũng giống như ta, thích cắn người sao?"
Phù Thần: "..."
Ngươi cắn... và người phụ thân tiện nghi kia cắn... không có giống nhau đâu.
...
Một lúc lâu sau, hồng quang xung quanh Phong Như Khuynh cũng tiêu tan hết.
Nam Huyền ôm ngang hông thiếu nữ, chậm rãi hạ xuống mặt đất.
Gió nhè nhẹ khiến mái tóc thiếu nữ lay động, vết rách trên hai cánh tay nàng đã bắt đầu khép lại, đung đưa ở hai bên.
Động tác của hắn cực kì ôn nhu, nhẹ nhàng đặt thiếu nữ trên mặt đất, để nàng nằm trên lớp lá khô thật dày, sau đó, đôi mắt trong veo mà lạnh nhạt nhìn về hướng hai người Phù Thần và Thanh Hàm.
Thanh Hàm cười hì hì chạy tới chỗ Nam Huyền: "Phụ thân, rốt cục người cũng tới cứu mẫu thân."
Nam Huyền: "..."
Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ đang nằm trên lá, đáy mắt có chút mịt mờ khó hiểu.
Hắn không đáp lại xưng hô của Thanh Hàm, nhưng cũng không phủ nhận.
Giọng nói nam nhân vẫn nhẹ nhàng như trước,dien>dan+le!quy(don không lạnh không nhạt: "Đừng để nàng biết, ta đã tới."
Thanh Hàm chớp đôi mắt hồ đồ: "Tại sao?"
Tại sao?
Khóe môi Nam Huyền như ẩn như hiện cong lên: "Ta sợ nàng biết chuyện vừa rồi, sẽ... tìm cái chết."
Thanh Hàm ngẩn ra.
Mẫu thân sẽ tìm chết? Tại sao vậy?
Phù Thần vội vàng kéo ống tay áo Thanh Hàm: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm đi, chuyện ngươi tới đây, ta sẽ không nói cho mẫu thân biết."
Hắn không phải Thanh Hàm, gì cũng không hiểu, hắn thật sự rất thông minh.
Cho nên hắn biết rất rõ, đối với nữ nhân loài người, trong sạch rất quan trọng.
Đừng thấy mẫu thân bình thường hay đùa giỡn phụ thân tiện nghi, nhưng nếu thật sự bị khinh bạc, nhất định nàng sẽ tìm chết.
Dù sao…
Ngày đó mẫu thân say rượu, lúc phụ thân muốn đến gần nàng, đã bị nàng đánh cho một cái tát, có thể thấy được nàng vẫn rất để ý đến sự trong sạch.
Chuyện này, tuyệt đối không thể để cho nàng biết!
Nam Huyền cúi đầu xuống, nhìn lướt qua Phong Như Khuynh, xoay người, biến mất dưới bầu trời.