Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
“Chủ tử.”
Đường Tư tiến lên hai bước, chắn ở trước mặt Phong Như Khuynh, tầm mắt của nàng nhìn chăm chú vào đoàn người trên bầu trời, trong mắt chứa tia lãnh lẽo.
Những người khác cũng đều đã lên trước, tất cả đều bảo vệ ở xung quanh Phong Như Khuynh.
Trong chớp mắt, khí thế của mọi người đều dựng lên ầm ầm, như sóng biển ầm ầm.
Mấy tháng ở trong linh tuyền, Đường Tư chẳng những củng cố thực lực, còn đột phá tới rồi Linh Võ giả trung giai, Linh Vận cũng phá tan võ giả đại quan, tới Linh Võ giả.
Trừ hai người bọn nàng ra, mọi người quân đoàn Thiết Huyết rối rít đột phá võ giả cao giai, cách Linh Võ giả cũng là một bước xa.
Cơ thể của Đường Ẩn chấn động, đáy mắt dần hiện ra tia kinh ngạc.
Ông ta nghe người Đường gia từng nói, trong tục giới thiếu trân tài dị bảo, còn không có thánh địa thuộc về tu luyện giả, cho nên muốn đột phá Linh Võ giả, quá khó khăn…
Mỗi quốc gia có được Linh Võ giả, đều là có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Phong Như Khuynh thân là một công chúa, dưới tay nàng có hai hộ vệ Linh Võ giả, còn có một linh thú ngũ giai.
Rốt cuộc là ai nói cho ông ta… Linh Võ giả thế tục đột phá rất khó?
Ánh mắt Đường Ẩn lại nhìn về phía Tần Thần cả người mang theo khí lạnh kia, trong mắt to hiện lên một tia phức tạp.
Hình như thực lực của thiếu niên này… Đều mạnh hơn bất kì quân đoàn Thiết Huyết nào!
Về sau ai còn dám nói với ông ta đủ loại không tốt về tục giới, ông ta nhất định phải bóp chết hắn!.
Truyện đề cử: Tôi Ngủ Với Em Trai Của Nam Thần
“Ngươi xác định, muốn so nhân số ở trong Linh Thú Chi Sâm…… Với ta?” Phong Như Khuynh phất tay, trước ngăn động tác của Tam Văn Hổ lại, lại dùng ánh mắt cổ kim không gợn sóng kia nhìn về phía nam nhân trung niên.
Nàng chính là đã cho ông ta rất nhiều cơ hội, xem ra dù ông ta ngũ mã phanh thây cũng đều không muốn, ngược lại muốn bầm thây vạn đoạn.
“Ha ha.” Nam tử trung niên phun ra một ngụm máu tươi: “Ngươi cho rằng bằng vào những thuộc hạ này của ngươi, là có thể bảo vệ ngươi? Thủ hạ của ta có mười mấy Linh Võ giả cao giai! Người khác, cũng đều ở Linh Võ giả!”
Phong Như Khuynh khẽ thở dài một tiếng: “Nếu ở địa phương khác ngươi tìm ta phiền toái, có lẽ ta phải đối phó với những người này còn cần phí một chút thời gian, vì sao cố tình là ở Linh Thú Chi Sâm?”
Nam nhân trung niên sửng sốt, như không rõ lời của Phong Như Khuynh là có ý gì.
Phong Như Khuynh cũng không để ý tới nam nhân trung niên, nàng từ trong không gian lấy ra một cái bàn, lại đặt Thiên Linh Quả ngay ngắn ở phía trên bàn.
Đôi mắt Tuyết Lang lập tức trừng thẳng, chủ nhân lại mang theo nhiều Thiên Linh Quả tùy thân như vậy, vì sao không nói cho hắn? Hắn đều đã lâu không được nhấm nháp đến tư vị của Thiên Linh Quả rồi.
“Tam Văn Hổ, ngươi trước không cần phải xen vào hắn, giúp ta gọi linh thú dưới ngũ giai tới, giết một người, mười Thiên Linh Quả, giết nhiều được nhiều.”
Ông ta tìm nàng phiền toái ở nơi nào không được, cố tình muốn ở Linh Thú Chi Sâm.
“Rống!”
Tam Văn Hổ thả lỏng nam nhân trung niên ra, phát ra một tiếng rít gào kinh thiên động địa.
Giọng nói của nàng, truyền vọng ở trong Linh Thú Chi Sâm, thật lâu không biến mất.
Với linh thú mà nói, cấp bậc áp chế cực kỳ mãnh liệt, nhưng phàm là linh thú dưới ngũ giai, nghe được tiếng rít gào này của Tam Văn Hổ, đều sẽ tới, nhưng trên ngũ giai, chỉ sợ cũng sẽ không để ý tới nó.
Cho nên, Phong Như Khuynh mới để nó gọi tất cả dưới ngũ giai tới.
Sắc mặt của nam nhân trung niên cứng đờ, đang lúc ông ta kinh ngạc, chỗ không xa bụi đất cuồn cuộn, vô số linh thú rít gào từ trong bụi mù mà đến, nhanh chóng xông về phía đám người Phong Vân Phủ đó.
Người Phong Vân Phủ đều luống cuống, linh thú vốn là dị thường hung mãnh, huống chi vẫn là nhiều linh thú như vậy, nếu bọn họ tiếp tục chiến đấu, không hề có phần thắng.
Bởi vậy, trận chiến này còn chưa đấu võ, những người Phong Vân Phủ đó đều đã bắt đầu có ý rút lui.