Editor: MAC
Chỉ trong chốc lát, lực lượng cuồng bạo trên cơ thể bọn họ kích phát ra khiến không khí trở nên cuồng loạn.
Ruỳnh!
“Khuynh Khuynh!” Đôi mắt Tần Thần dần dần trở nên đỏ bừng, hắn không màng tất cả chạy về phía Phong Như Khuynh.
Hắn dùng cánh tay kéo Phong Như Khuynh vào lòng ngực, bảo hộ nàng chặt chẽ, dùng lưng ngăn cản những lực lượng mạnh mẽ kia.
Nếu chỉ là một người tự bạo thì không thương tàn quá mức nghiêm trọng, nhưng người tự bạo người quá nhiều, cỗ lực lượng này người bình thường khó mà ngăn cản nổi.
Nhưng thật lâu… Cảm giác đau đớn vẫn không truyền đến.
Cơ thể Tần Thần cứng đờ, hắn không dám buông thiếu nữ trong ngực ra vì sợ nàng sẽ chịu thương tổn.
Cho dù là một chút cũng không được!
“Không có việc gì…” Phong Như Khuynh vỗ vỗ bả vai Tần Thần, giống như đang an ủi thiếu niên.
Cỗ lực lượng sau khi bị bạo ra khiến bầu trời xanh trở nên xám xịt.
Bụi mù nổi lên bốn phía, che đậy cả tầm mắt mọi người…
Đường Ẩn kinh ngạc mở to mắt, có lẽ vẫn chưa hồi phục lại được tinh thần từ sau chấn động vừa rồi. Với thực lực của nàng, nhất định sẽ thi cốt không còn! Thế nhưng nàng lại không hề bị chút thương tích nào!
Đường Ẩn bất giác nhìn về phía thiếu nữ đang được Tần Thần bảo hộ trong ngực kia, ánh mắt tràn đầy phức tạp.
Là nàng sao? Vừa rồi là nàng… Lại cứu nàng ấy thêm lần nữa?
“Thần Nhi, không sao đâu, có ta ở đây, ta sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra!” Phong Như Khuynh rũ mắt cười khổ.
Gia hỏa này, thật sự càng ngày càng giống đệ đệ đời trước của nàng.
Đời trước Triệt Nhi cũng giống như hắn, mặc kệ gặp phải nguy hiểm gì cũng che chở trước người nàng.
Tần Thần xác định xong cuối cùng mới tin lời nói Phong Như Khuynh mà chậm rãi buông lỏng thiếu nữ trong ngực ra, môi mỏng hắn khẽ mím, hai mắt nhìn về đống thi thể bị chia năm xẻ bảy kia.
Tự bạo, bạo không chỉ thân thể, mà còn có linh hồn!
Nếu tự bạo linh hồn thì đến cả cơ hội chuyển thế cũng không còn, hoàn toàn tiêu biến trên thế gian!
Cho nên, rất ít người lựa chọn tự bạo, nhưng nhóm người Phong Vân Phủ này lại…
Bụi mù dần dần tan đi, Phong Như Khuynh an ủi vỗ vai Tần Thần, ánh mắt m nàng cũng chuyển về phía thi thể rơi tan tác.
Nhưng trong những thi thể này lại không có tên hộ pháp kia của Phong Vân Phủ …
Thế mà hắn lại lợi dụng nhiều mạng người như vậy để chạy thoát!
Đôi mắt Phong Như Khuynh khẽ đổi, đến cùng xem ra nàng phải đối đầu với Phong Vân Phủ rồi!
“Ô ô.”
Tam Văn Hổ dùng đầu huých huých chân Phong Như Khuynh, trong mắt mang theo áy náy.
Nếu là… Nếu nó có thể cắn chết tên hỗn đản kia sớm hơn thì tốt rồi.
Nhưng nói cho cùng tên kia là một Huyền Vũ giả, nó đã cắn hắn thành ra thế, ngay cả yết hầu cũng bị nó cắn một phát vậy mà vẫn còn chưa chết!
Hơn nữa, Tam Văn Hổ càng không nghĩ tới chính là nhân loại kia sẽ dùng biện pháp này để đào tẩu!
“Không trách ngươi.” Phong Như Khuynh sờ đầu Tam Văn Hổ.
Nó giúp nàng rất nhiều, sao nàng có thể nhẫn tâm giận nó?
Đôi mắt Tam Văn Hổ đảo vài vòng, bỗng nhiên tiến lên nhẹ nhàng cắn ngón tay Phong Như Khuynh.
“Ngao ô!” Tuyết Lang nổi giận, con hổ láo toét này dám cắn chủ nhân nó!
Phong Như Khuynh giơ tay, ngăn lại sự xúc động của Tuyết Lang, chuyển mắt nhìn về phía Tam Văn Hổ: “Ngươi muốn khế ước với ta ?”
Tam Văn Hổ gật gật đầu.
“Không phải ngươi muốn ở lại Linh Thú Chi Sâm sao?”
Tam Văn Hổ tiếp tục gật đầu.
Phong Như Khuynh thế mới hiểu rõ ý nghĩ Tam Văn Hổ: “Ý ngươi là, ngươi muốn khế ước với ta nhưng lại không có cách nào rời khỏi Linh Thú Chi Sâm?”
Tam Văn Hổ gật đầu lia lịa.
Nó còn có việc khác cần làm nên không thể nào rời đi, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc khế ước trước.
ps: Hộ pháp Phong Vân Phủ không chết được là điều tất nhiên, bởi vì hắn là mắt xích để kéo ra liên luỵ giữa nữ chủ và Phong Vân Phủ.