Beta: MAC
Bọn họ vẫn luôn cho rằng Yên Nhi do khó sinh mà chết, hiện tại mới biết được, muội muội ông yêu thương nhiều năm, người làm cho cả Nạp Lan gia tộc đau lòng nhiều năm lại bị kẻ gian hãm hại!
Gương mặt Nạp Lan Trường Càn trắng bệch, giống như có vô số sự đau đớn đang tràn lan trong lòng, ngay cả việc hô hấp ông cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn.
“Vì sao trẫm không nói, là bởi vì trước khi các ngươi trở về, trẫm đã tra ra được một ít chuyện, năm đó ngươi còn là thiếu niên nên dễ nổi giận, Khuynh Nhi lại mới sinh ra, trẫm không hy vọng... Chuyện này sẽ liên lụy đến phủ tướng quân và Khuynh Nhi.”
Tất cả đau lòng đều do một mình ông gánh vác.
Tất cả trách nhiệm cũng do một mình ông chịu đựng.
Ông không muốn, làm cho những người mà Yên Nhi để ý phải chịu một chút tổn thương nào.
Thân là một đế vương, ông có đủ nội liễm, nhưng chưa chắc Trường Càn có thể làm được.
(*) Nội liễm: Từ chỉ tích cách thâm trầm, không dễ dàng lộ ra.
Nếu như việc này truyền ra ngoài, tất nhiên sẽ truyền đến tai người ở phủ tướng quân, hơn nữa sẽ còn liên lụy đến Khuynh Nhi...
Ông đã mất đi Yên Nhi, nên không thể mạo hiểm để mất đi nữ nhi nữa!
“Những người đó... Làm ngươi kiêng kị như vậy...” Nạp Lan Trường Càn nắm tay càng nắm càng chặt, “Có phải bọn họ là... người của gia tộc lánh đời hay không?”
Đối mặt với sự truy hỏi của Nạp Lan Trường Càn, Phong Thiên Ngự ngầm đồng ý.
Ông im lặng một lát, rồi nói thêm: “Nhưng cụ thể là ai, trẫm tra xét nhiều năm như vậy nhưng vẫn không tìm ra, Trường Càn, lão tướng quân tuổi tác đã cao, không nên vất vả, những lời trẫm nói hôm nay nhất định không thể để lão tướng quân biết.”
Trái tim Nạp Lan Trường Càn đang run rẩy, đến ông khi đột nhiên biết được tin muội muội là bị người ta hại chết còn muốn chịu không nổi, huống chi, là phụ thân, người từ nhỏ đã yêu thương muội muội nhất?
Ông không thể nào tưởng tượng nổi, nếu sau khi phụ thân biết chuyện này thì ông ấy sẽ... ra sao?
“Bệ hạ, vì sao bây giờ ngài lại nói với ta những chuyện này?”
“Bởi vì...” Phong Thiên Ngự bất đắc dĩ cười khổ nói, “Trẫm muốn ngươi giúp đỡ Khuynh Nhi, mà lý do Yên Nhi tử vong, sớm muộn gì thì Khuynh Nhi cũng sẽ biết, vậy thì không bằng để chính miệng trẫm nói cho nàng.”
Những ngày qua, khi ông uống linh tửu Phong Như Khuynh mang đến, thân thể ông cũng đã tốt hơn không ít, nhưng hôm nay khi bị đám văn thần kia chọc cho nổi giận một trận lôi đình, thiếu chút nữa đã không chống đỡ nổi...
Ông sợ một ngày nào đó mình lại bị bọn họ khinh bỉ, chọc tức đến ngỏm củ tỏi mà Khuynh Nhi vẫn chưa có chút chuẩn bị nào.
Hơn nữa dựa vào biểu hiện hôm nay của Phong Như Khuynh nên cuối cùng Phong Thiên Ngự mới đưa ra quyết định, nói tất cả mọi chuyện cho nàng nghe.
“Phụ hoàng." Phong Như Khuynh nắm chặt tay Phong Thiên Ngự, “Bệnh của người, con nhất định sẽ chữa khỏi, nhưng mà, chính bản thân người không được phép quyết tâm muốn chết! Nếu không, với tính tình của mẫu hậu, nếu bà ấy biết được người một lòng muốn chết, cho dù có gặp nhau ở cầu Nại Hà thì chắc chắn bà ấy cũng sẽ không để ý tới người!”
Phong Thiên Ngự sửng sốt, nha đầu này... vậy mà lại biết ông đã đánh mất hy vọng tiếp tục sống từ lâu.
Nhưng ông cũng không biết mấy năm nay, ông làm sao có thể chống đỡ được.
Yên Nhi đã không còn trên nhân thế, thì thế gian này còn lại cái gì?
“Được." Phong Thiên Ngự nhợt nhạt tươi cười, ngón tay ông khẽ vuốt mái tóc đẹp của thiếu nữ, giọng điệu ôn hòa, “Phụ hoàng sẽ không muốn chết nữa.”
Phong Như Khuynh nửa tin nửa ngờ: “Thật sự, người không gạt con chứ?”
“Trẫm chính là hoàng đế Lưu Vân Quốc, đương nhiên nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt đối không nuốt lời.”
(*) Nhất ngôn cửu đỉnh: Chỉ một câu nói mà có sức nặng như 9 cái đỉnh, hình dung lời nói cực kì có sức mạnh, có tác dụng mang tính quyết định.
Ánh mắt nam nhân hiện lên ý cười, giọng nói khẽ khàng dường như có chút hữu khí vô lực.
(*) Hữu khí vô lực: Bất lực
“Phụ hoàng, con có thể tin người một lần."
Phong Như Khuynh đỡ Phong Thiên Ngự đứng dậy, ánh mắt kiên định, chân thật đáng tin, “Nhưng mà, nếu một ngày nào đó, người thật sự muốn chết, cho dù phải giết cả Diêm Vương điện hay đốt cầu Nại Hà, thì con cũng sẽ phải mang người quay về.”