Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Quả bách thảo này, là do ban đầu nàng để ở trong bọc, nếu để ở trong không gian, đã sớm bị hai tiểu gia hỏa kia ăn sạch bách rồi.
Cũng may mắn, vẫn còn những quả bách thảo này…
“Tuyết Lang, đem quả bách thảo này cho những người bị thương, lát sau ta sẽ trị thương cho bọn họ.”
Tần lão gia tử và ông ngoại bị thương cũng không nặng, quả bách thảo có thể chữa trị.
Nhưng có vài đại thần thương thế quá mức thảm thiết, hiệu quả của quả bách thảo chỉ có thể trị liệu một phần, chỉ có linh dược mới có thể khiến bọn họ hồi phục.
Nhưng mà, một chén linh dược cuối cùng đã cho phụ hoàng, hiện tại chỉ có thể sử dụng quả bách thảo!
“Hú hú.”
Tuyết Lang kêu to một tiếng, tiếp nhận cái gói đặt trên mặt đất.
Lúc mở cái gói, quả bách thảo lăn ra, rất chói mắt, trong nháy mắt hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
“Quả bách thảo tam giai?” Sắc mặt Thẩm Việt tối sầm.
Linh Dược Tam giai đối với hắn mà nói chẳng là gì, dù sao trong sính lễ vị hôn phu của Tử Yên đưa còn có Linh Dược tam giai.
Điều khiến hắn không thể dễ dàng tha thứ chính là một phế vật như Phong Như Khuynh có thể lấy Linh Dược tam giai kia ở đâu?
Đáy mắt hắn hiện lên một tia nhọn lạnh lẽo, lại nhìn về phía thiếu nữ dung nhan tuyệt sắc khuynh thành, trong lòng có chút sáng tỏ, càng thêm khinh thường.
“Ban đầu bản hoàng tử đối với ngươi còn có chút hứng thú, nhưng không nghĩ tới, ngươi vì Linh Dược tam giai bán đứng thân thể của chính mình, quả nhiên là không biết xấu hổ!”
Mặc kệ là nhóm người lão tướng quân, hay là Phong Thiên Ngự, hoặc là Tần lão gia tử lấy ra Linh Dược tam giai, hắn cũng sẽ không quá mức khiếp sợ, chỉ là có chút bất mãn mà thôi.
Nhưng người có thể lấy ra Linh Dược tam giai lại là Phong Như Khuynh!
Một phế vật, ngoài việc bán đứng thân thể, thì có thể lấy được Linh Dược tam giai từ chỗ nào?
Về phần Phong Thiên Ngự…
Nếu Linh Dược là do Phong Thiên Ngự cho, nhưng bản thân Phong Thiên Ngự cũng không có, bởi vậy có thể đủ chứng minh, những Linh Dược này với Phong Thiên Ngự không có quan hệ!
“Hú hú!”
Tuyết Lang phẫn nộ rồi, tên khốn này là có ý tứ gì? Coi thường nó là một con sói, cho rằng nó nghe không hiểu lời nói của hắn?
Xúc phạm chủ nhân? Điều này chính là không để sói quản gia là nó vào trong mắt!
“Ngươi mang theo quả bách thảo lăn đi qua một bên.” Phong Như Khuynh liếc nhìn Tuyết Lang, mặt không cảm xúc.
Tuyết Lang hú hú kêu một tiếng, thật sự ôm quả bách thảo lăn qua một bên.
Lúc này Phong Như Khuynh mới đưa mắt nhìn về phía ba tên lão giả này.
Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng nhìn Thẩm Việt một cái, ngay cả lời nói của hắn, nàng cũng không để ở trong lòng.
Suy nghĩ của nàng, đều bị ba cái lão già kia chiếm cứ, cơn tức giận của nàng như sóng, không thể dừng lại.
“Vừa rồi là ai động đến lão tử (còn có nghĩa phụ hoàng) của ta?”
Tên lão giả áo xanh kia tiến lên hai bước, chẳng thèm ngó đến nhìn xuống Phong Như Khuynh: “Là ta, thế nào?”
Khóe môi Phong Như Khuynh đột nhiên gợi lên một nét cười.
Ý cười của nàng lan rộng lên đáy mắt, lại làm cho người ta không rét mà run.
“Không – làm sao.”
Xôn xao!
Bóng dáng Phong Như Khuynh đột nhiên biến mất, chỉ để lại một chút dư ảnh.
Khi mọi người phục hồi tinh thần lại thì chỉ thấy dung mạo thiếu nữ này giống như tiên nhân tự nhiên xuất hiện ở trước mặt lão giả áo xanh.
Lão giả áo xanh hoảng sợ cảm thấy hư ảnh trước mắt, một bàn tay mảnh khảnh đã nắm cổ của hắn…
Chỉ cần dùng lực một chút, cổ lão giả gãy ngay lập tức, máu trào ra như nước suối, thân thể không đầu ngã về sau, rơi xuống đất.
Trong đại điện, có thể nghe tiếng kim rơi.
Hơi thở của mọi người đều ngừng lại rồi, ánh mắt giống như nhìn quái vật nhìn về phía Phong Như Khuynh.
Rất lâu cũng không thể hoàn hồn…
Phong Như Khuynh có thể giết lão giả áo xanh có liên quan đến việc lão giả đó coi thường kẻ địch.
Nhưng dù sao đó cũng là Linh Vũ Giả, cho dù đánh giá thấp đối phương, cũng không có cách nào chỉ cần dùng một bàn tay đã vặn gãy cổ Linh Vũ Giả.
Phải mạnh đến mức nào mới có thể làm được như vậy?
(Hết chương)