Rốt cuộc ánh mắt Tần Thần cũng dịu lại, giọng nói hơi khàn hỏi.
“Ngươi không cần làm gì, ta sẽ đưa linh khí của nàng độ vào cho ngươi, nếu ngươi không trụ nổi thì hãy dừng việc hấp thu linh khí.”
“Được, ta đã hiểu.”
Đây là lần đầu tiên Tần Thần nhìn thấy Phù Thần.
Nhưng đối với tiểu gia hỏa này, Khuynh Khuynh quan tâm nó không phải giả vờ.
Bởi vậy, hắn nguyện ý tin tưởng nó một lần…
Tần Thần nhắm mắt, tất cả những phòng bị từ trước đến nay giây phút này đều được hắn dỡ bỏ.
Chỉ cần có thể cứu Khuynh Khuynh, cho dù phải trả giá lớn thế nào hắn cũng nguyện ý cam chịu —
Oanh!
Một cỗ lực lượng cường đại táo bạo nháy mắt tràn vào trong thân thể Tần Thần, thân mình hắn đột nhiên run lên, máu tươi theo khóe miệng chảy xuống.
Đạo linh lực vừa rồi đối với Phong Như Khuynh mà nói khá ôn hòa, nếu không phải là thực lực nàng quá yếu, thân thể không đủ cường hãn, không thể hấp thu hết lực lượng vốn có, thì kỳ ngộ lần này sẽ khiến thực lực nàng tiến bộ vượt bậc, không có bất kỳ nguy hiểm gì.
Nhưng cỗ lực lượng này khi tiến vào thân thể Tần Thần lại lập tức táo bạo muốn phá tan mà ra, nếu không phải hắn gắt gao ngăn chặn, chỉ sợ đạo linh lực kia đã sớm phá thể ra ngoài…
“Quả nhiên, người khác không có cách nào chịu đựng lực lượng Cửu Đế, chỉ có mẫu thân mới có thể,” Phù Thần nhẹ nhấp môi, trong mắt mang theo trầm tư, “Hơn nữa, tên kia không thể hấp thu quá nhiều linh lực của nàng, ta chỉ có thể nghĩ biện pháp khác……”
Phù Thần thở dài một tiếng, dù sao hắn không thể vì cứu mạng mẫu thân mà lại không màng sống chết của Tần Thần.
Nếu Tần Thần không còn nữa, mẫu thân nhất định sẽ rất thương tâm…
Lòng bàn tay hắn cử động muốn thu hồi về.
Nhưng mà…
Cỗ linh lực giữa Phong Như Khuynh và Tần Thần như cũ cuồn cuộn không ngừng đưa vào bên trong thân thể Tần Thần, hắn dùng sức chín trâu hai hổ cũng không thể rút được lực lượng kinh người này ra.
Chớp mắt, khuôn mặt nhỏ Phù Thần rốt cuộc thay đổi, vô cùng kinh ngạc: “Ngươi nhanh chóng dừng lại! Ta bảo ngươi dừng lại!!!”
Tần Thần không có bất kỳ động tác gì, đôi mắt hắn khẽ nhắm, gió nhẹ nổi lên, thanh bào trong cuồng phong bay phấp phới.
Lời lúc nãy của tiểu gia hỏa kia không phải hắn không nghe thấy...
Chỉ là… Nếu cứ tiếp tục nữa, Khuynh Khuynh sẽ nổ tan xác mà chết.
Như thế không bằng… Để hắn tới thừa nhận.
Khóe môi Tần Thần khẽ vẽ ra một vòng cung.
Bởi vì nàng — là ấm áp duy nhất trong đời của hắn.
Là cả đời này, hắn vĩnh viễn không để nàng chịu tổn thương!
Cánh tay Tần Thần xuất hiện từng vết rách, máu tươi nhiễm hồng toàn bộ cánh tay nàng, giống như chiếc lu nứt vỡ, chỉ một giây sau sẽ nổ tung.
“Ngươi mau dừng tay!” Phù Thần hoàn toàn luống cuống.
Rốt cuộc, lấy chỉ số thông minh một linh dược sẽ không nghĩ đến quá nhiều vấn đề, đương nhiên cũng sẽ không suy xét đến mức Tần Thần có vì Phong Như Khuynh mà từ bỏ chính mạng mình hay không.
“Phù Thần ca ca, làm sao bây giờ? Người này có thể chết hay không?” Thanh Hàm nước mắt lưng tròng, sợ hãi lôi kéo ống tay Phù Thần áo, “Nếu hắn mà chết, mẫu thân nhất định rất thống khổ và thương tâm…”
Thân thể Phù Thần bỗng dưng cứng đờ.
Trong đầu hắn hiện ra bộ dáng thiếu nữ kia tê tâm liệt phế, trái tim lập tức thắt lại, sắc mặt trắng bệch.
Mặc kệ Phong Như Khuynh rất nhiều lần hố hắn, nhưng ở chung lâu như vậy, không có khả năng không có cảm tình.
Hắn không muốn Phong Như Khuynh chết, cũng không muốn… Làm nàng thương tâm.
……
Sau trận cuồng phong, Tần Thần đã mở mắt, ánh mắt hắn xuyên thấu qua mảnh hồng quang, con ngươi sạch sẽ thanh triệt dừng ở thân mình thiếu nữ bị hồng quang bao phủ phía trên.