Chỗ tối.
Dung quý phi giấu người phía sáu hoành phi, nàng ta tràn ngập mỉa mai nhìn Thẩm Việt, khóe môi khẽ nhếch lên đường cong âm hiểm.
Phong Như Khuynh, thấy ngươi rồi, coi như bệ hạ thiên vị ngươi nhưng ở trong mắt người đời, ngươi vĩnh viễn không bằng Sương Nhi.
Nàng ta rất ưu tú, ngước mắt nhìn xung quanh, ngươi vĩnh viễn chỉ xứng sống ở phía dưới bóng ma của nàng ta.
Bất luận là dung mạo, dáng người, tính tình, thực lực, ngươi vĩnh viễn —— cũng không bằng Sương Nhi!
…
Trong tay Liễu Ngọc Thần cầm ly rượu, nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Thẩm Việt giễu cợt, thổi qua bên tai của hắn ta, nhẹ nhàng, không dừng lại một chút.
Nhưng trong lòng của hắn ta đã sớm nổi lên vô số gợn sóng.
Nữ nhân Phong Như Khuynh kia… Xác thực rất có thủ đoạn, nếu không Song Song sẽ không thua thảm như vậy, ngay cả nhóm con cái của đại thần đã từng vây quanh nhị công chúa, hiện tại cũng chỉ vây quanh xung quanh nàng ta.
Mà ngay cả hắn ta… Trải qua ngày đó, luôn luôn hiện lên một đôi mắt đạm mạc xa cách.
Nếu như… Nếu như lại cho hắn ta một cơ hội, có lẽ… Hắn ta sẽ không đưa cho nàng bức thư bỏ vợ, lúc đó, nàng làm vợ, Song Song làm thiếp, cũng không phải không thể.
Nhưng hiện tại trong lòng nữ nhân này không có hắn ta!
“Nữ nhi của trẫm” Phong Thiên Ngự từ từ đứng dậy, lão ta vuốt ve long bào, rõ ràng trong sảnh không có gió nhưng long bào lại từ từ bay lên, “Còn chưa tới phiên người khác nói Tam Đạo Tứ! Các ngươi đã đến Long Ngạo quốc làm khách, nên nhìn các ngươi là khách thì phải tự biết! Nếu không, đừng trách trẫm trở mặt vô tình!”
Thẩm Việt châm chọc cười: “Đã như vậy, vậy ta cũng nói thẳng, hôm nay ta tới là cho Lưu Vân quốc các ngươi một cơ hội liên minh, cho dù chỉ là vị trí trắc phi, nhưng có thể đảm nhiệm vị trí này, ngươi cho rằng sẽ là người phế vật xấu xí Phong Như Khuynh kia sao? Cho nên, còn xin bệ hạ để Như Sương công chúa trở về.”
Tất cả người phía dưới đều xôn xao.
Đột nhiên nhị hoàng tử của Long Ngạo quốc thăm hỏi, đúng là vì thông gia mà đến? Vẫn chỉ là một vị trí trắc phi?
Đường đường là công chúa Lưu Vân quốc lại chỉ xứng cho người làm thiếp?
Nhục nhã như thế, bất kỳ người nào cũng không thể dễ dàng tha thứ! Như này là muốn dùng chân dẫm lên đầu Lưu Vân quốc!
Ầm!
Cái bàn trước mặt Phong Thiên Ngự, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, chật vật rơi trên mặt đất.
Lão ta cười lạnh nhìn về phía Thẩm Việt: “Nữ nhi Yên Nhi của Phong Thiên Ngự ta, đương nhiên là ngươi không xứng, đời này người có thể sinh sống với nó, chỉ có nam nhân ưu tú nhất thế gian, đừng nói là trắc phi gì đó, cho dù là chính phi cũng kém hơn so với thân phận của nó.”
Từ đầu đến cuối, Phong Thiên Ngự không nhắc một câu đến Phong Như Sương, lão ta mở miệng chỉ nhắc đến một người—— Phong Như Khuynh!
Dung quý phi gắt gao siết quả đấm, sắc mặt tái xanh, trong đôi mắt đẹp đều là vẻ oán độc.
Nam tử ưu tú nhất thế gian? Buồn cười!
Mọi thứ nàng ta đều không bằng Sương Nhi, ai mắt chó đui mù sẽ để ý đến một người như Phong Như Khuynh?
“Bệ hạ, ta biết ngươi là thẹn quá hoá giận, ” Thẩm Việt tự cho là rất đẹp trai đưa tay phe phẩy mái tóc, “Dù sao, trên đời này nữ từ muốn làm thông gia với ta thì nhiều lắm! Hôm nay ta đến đây chỉ để cầu hôn Phong Như Sương, không có liên quan đến Phong Như Khuynh, nữ nhân như vậy không xứng với ta! Ngươi thẹn quá hoá giận, muốn ép buộc nàng ta gả cho ta cũng vô dụng thôi.”
Trong bốn nước thì Long Ngạo quốc là quốc gia đứng đầu, ngoại trừ Hoàng đế của Long Ngạo quốc đã đột phá đến Linh vũ giả cao giai thì khoảng thời gian trước đó đã có mấy người liên tục đột phá đến Linh Vũ Gỉa.
Thẩm Việt là đệ nhất thiên tài ở Long Ngạo quốc, tuổi còn trẻ đã đạt đến Chân Vũ Gỉa trung giao, hắn ta tự có vốn liếng để kiêu ngạo.