Beta: MAC
Trong lòng Thanh Trúc tràn đầy suy nghĩ tốt đẹp, nó nghĩ chắc chắn sau khi nghe ý kiến của nó chủ nhân sẽ khen ngợi nó!
Chỉ cần chủ nhân vui vẻ thì sẽ không vứt bỏ nó nữa.
Trong mắt Nam Huyền chợt lóe lên hàn ý rồi nhanh chóng biến mất, không cách nào nắm bắt.
Ánh mắt hắn nhìn theo bóng dáng Phong Như Sương, đôi mắt thanh lãnh như đang ẩn chứa cảm xúc không tên.
Giết nàng ta, Khuynh Nhi sẽ… vui vẻ?
Chỉ là trong thoáng chốc Nam Huyền liền nghĩ tới lời nói trước đây của Phong Như Khuynh, sắc mặt hắn dần trở nên bình thản.
“Nàng ấy từng nói không hy vọng ta báo thù thay, nàng ấy muốn dựa vào thực lực của bản thân,” Khóe môi Nam Huyền mang theo độ cong mỏng, “Nhưng mà nếu ta chỉ giáo huấn một chút, chắc là… Không được xem là ra tay báo thù đâu nhỉ?”
Phong Như Sương cách đó không xa, có lẽ là xuất phát từ lưu luyến mà nhịn không được quay đầu nhìn về phía Nam Huyền.
Đúng lúc này Nam Huyền cũng đang chăm chú nhìn nàng ta, ánh mắt trầm tĩnh không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cái nhìn chạm nhau, trái tim nàng ta đập thình thịch trong lòng ngực, khuôn mặt hồng nhuận, mang theo nét thẹn thùng.
Xem ra mẫu phi nói không sai, Quốc Sư thực sự rất vừa ý nàng ta.
Bằng không, hôm nay sẽ không cố ý ra tiễn nàng ta, càng sẽ không dùng ánh mắt lưu luyến như vậy mà nhìn nàng ta rời đi.
Đang lúc trong lòng Phong Như Sương tràn đầy vui mừng, thân cây bên cạnh đột nhiên đổ xuống, nhanh đến mức không ai kịp đề phòng, phịch một tiếng đổ lên trên người Phong Như Sương. Khiến toàn bộ thân thể nàng ta đều bị đè sấp trên mặt đất.
Cơn đau dội đến khiến sắc mặt nàng ta trắng bệch, không ngừng toát mồ hôi lạnh.
Nhưng trong lúc nàng ta muốn giãy dụa đứng lên thì trên trời như có tảng đá lớn đè nặng xuống, mạnh mẽ đập xuống ngực khiến nàng ta bị đè phun ra một ngụm máu tươi.
Các tướng sĩ phía sau đều sợ đến ngây người, kinh ngạc nhìn Phong Như Sương hộc máu mà không rõ nguyên nhân, ánh mắt đầy khiếp sợ.
Chuyện này… rốt cuộc là như thế nào?
Cái cây đang yên lành bỗng nhiên lại đổ, hơn nữa còn giống như bị một tảng đá lớn đè lên.
“Cái này, chúng ta có cần tìm người chữa thương cho nàng ta trước hay không?” Một người tướng sĩ chần chờ hỏi.
Mặt khác một người trầm ngâm nửa ngày mới nói: “Mọi người đều là người tu luyện, bị đè một chút cũng không chết người ngay được, phải mau đem nàng ta đi quân doanh trước đã. Nếu còn kéo dài thời gian thì cả lão tướng quân và công chúa đều sẽ không vui.”
Vốn dĩ thân thể Phong Như Sương vừa chịu tổn thương sau khi nghe được những lời này, khí huyết không thông lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt dữ tợn.
Phong Như Khuynh!
Lần này chắc chắn là do Phong Như Khuynh làm!
Nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Hoàng hôn buông xuống, Nam Huyền điềm nhiên đưa một tay lên chỉnh lại y phục trên người, ánh mắt hắn đạm mạc quét về phía Thanh Trúc đang quấn trên cánh tay còn lại, vân đạm phong khinh nói: “Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ngươi đã biết chưa?”
Thanh Trúc đang ngây ngốc từ từ phục hồi tinh thần, vội vàng gật gật đầu: “Yên tâm đi chủ nhân, ta tuyệt đối sẽ không để công chúa biết.”
“Ừm…” Nam Huyền thu hồi ánh mắt lạnh nhạt từ trên người Phong Như Sương, xoay người quay trở lại Nam Trúc Lâm.
Trong chốc lát khi đang đi vào Nam Trúc Lâm, Thanh Trúc liền quay đầu lại dùng ánh mắt đồng tình nhìn Phong Như Sương bị đè ở dưới thân cây.
Nha đầu này khi dễ ai mà không được, lại cố tình đi khi dễ người chủ nhân muốn bảo vệ…
Cho nên, có kết cục như ngày hôm nay cũng đều là do nàng ta tự chuốc lấy!
Chủ nhân luôn bênh vực người của mình, chỉ cần người hắn nhìn trúng thì quyết không cho phép bất luận kẻ nào bắt nạt!
……
Từ sau khi Tuyết Lang bị khi dễ, Phong Như Khuynh liền tính toán phải làm sao để tăng thực lực thật nhanh.
Mà Thiết Huyết quân đoàn cũng là một phần lực lượng của nàng.
Bởi vậy hôm nay nàng tiến cung chính là để tìm Thiết Huyết quân đoàn, nhưng không nghĩ tới lúc đi ngang qua Nam Trúc Lâm không cẩn thận liền đi vào, lại càng không cẩn thận hơn nữa là nằm trên giường Quốc Sư cả một ngày.
Đi đến sân ngoài của quân đoàn, nàng giơ tay đỡ trán, khẽ than thở: “Mỹ sắc hại người, thật sự là mỹ sắc hại người… Không được, về sau tuyệt đối không thể như vậy, ta phải đặt chính sự lên hàng đầu!”