Mọi người trong Thiết huyết quân đoàn đều ngây ngẩn cả người.
Nếu có một ngày, bọn họ không thích những ngày tháng chinh chiến nữa thì có thể cáo lão hồi hương, lui về ẩn cư?
Công chúa… Sẽ không bắt buộc bọn họ bán mạng cho người cả đời?
“Cho nên…” Phong Như Khuynh rũ mắt từ trên cao nhìn xuống nhìn xuống Phong Như Sương, “Ngươi có tư cách gì… mà đòi làm chủ nhân của thiết huyết lệnh?”
Khuôn mặt Phong Như Sương trở nên trắng bệnh, nàng ta cắn chặt môi, thân thể mềm mại run rẩy: “Tỷ tỷ, không phải lúc trước tỷ… Nói những người này đều là chó của tỷ sao?”
Sao bây giờ lại nói tới cái gì mà quyền lợi tự chủ?
Phong Như Khuynh cười lạnh một tiếng: “Bởi vì Phong Như Khuynh lúc trước đã chết!”
“Phong Như Khuynh!” Phong Như Sương tỉnh táo lại, đáy mắt ánh lên sự oán độc, “Ngươi đừng giả bộ, ngươi là dạng người như thế nào, những người trong quân đoàn này không có chuyện không biết rõ, ngươi lấy thiết huyết lệnh về không phải cũng chỉ vì muốn ra lệnh để bọn họ làm việc ác thay ngươi sao?”
Thiết huyết lệnh ở trong tay nàng ta vô dụng nhưng nếu nó nằm trong tay Phong Như Khuynh thì bọn họ không thể không phục tùng mệnh lệnh.
“Thiết huyết lệnh?” Phong Như Khuynh cười nhạt đem thiết huyết lệnh ra, dùng sức gập lại, trong nháy mắt lệnh bài liền gãy thành hai đoạn, “Ngươi cảm thấy ta cần phải dựa vào thứ này à?”
Nàng lấy thiết huyết lệnh về là vì không muốn để Dung Quý Phi làm bẩn lệnh bài chứ nàng chưa từng nghĩ tới việc dựa thiết huyết lệnh mà ra lệnh cho quân đoàn.
Tất cả những gì nàng muốn đều phải dựa vào lực lượng của chính bản thân!
Mọi người trong Thiết huyết quân đoàn ngây dại.
Phong Như Sương cũng khiếp sợ không tỉnh táo lại nổi.
Nếu Phong Như Khuynh có thiết huyết lệnh này tay thì thấy lệnh bài như thấy Hoàng Hậu, người trong quân đoàn cũng sẽ không dám không tuân theo mệnh lệnh của nàng, hơn nữa bệ hạ cũng sẽ không cho phép Thiết huyết quân đoàn không tôn trọng Phong Như Khuynh!
Cho nên không cần biết Thiết huyết quân đoàn có phục Phong Như Khuynh hay không thì tất cả cũng đều phải phục tùng mệnh lệnh, đây mới chính là nỗi lo lắng nhất của mọi người trong quân đoàn.
Không thể nào nghĩ tới nàng lại có thể hủy thiết huyết lệnh đi… Trực tiếp bẻ gãy!
“Điện hạ…” Đường Tư ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh, “Người biết cách làm của người đang thể hiện cho cái gì không?”
Phong Như Khuynh nhìn về phía Đường Tư cười: “Đương nhiên ta biết chẳng lẽ nếu không có thiết huyết lệnh thì các ngươi sẽ không trung thành với ta?”
“Không, sẽ không…”
Đường Tư vội vàng lắc đầu, biểu lộ quyết tâm của mình.
“Sao lại không được, thật ra thiết huyết lệnh cũng không có nhiều tác dụng lắm, ngược lại còn đưa tới nhiều kẻ muốn trộm, cái ta muốn không phải là mệnh lệnh mà là các ngươi cam tâm tình nguyện trung thành với ta,” Phong Như Khuynh nhướng mày cười nhạt, “Nhưng mà ta cũng có thể hứa, tuyệt đối sẽ không để danh nghĩa của quân đoàn bị vấy bẩn, cũng sẽ không hủy đi thanh danh mẫu của hậu! Ta sẽ làm cho quân đoàn ngày càng mạnh mẽ hơn, vượt qua tất cả!”
Trong lòng Đường Tư run lên, nàng chờ ngày này đã lâu lắm rồi, rốt cuộc lúc sinh thời nàng cũng chờ được rồi…
“Thần tin người.”
Lúc này đây Đường Tư nguyện ý lại lần nữa đem tín nhiệm phó thác cho công chúa chỉ đơn giản vì lời nói ngập tràn chí khí kia của ngài.
Cho nên, Đường Tư quỳ một gối xuống đất, tay ôm kiếm, giọng điệu kiên định: “Đoàn trưởng Thiết huyết quân đoàn Đường Tư tham kiến chủ tử.”
“Phó đoàn trưởng Thiết huyết quân đoàn Linh Vận tham kiến chủ tử!”
“Thuộc hạ tham kiến chủ tử!”
Dưới trời chiều, âm thanh hiên ngang vang vọng dưới bầu trời, kéo dài không ngừng.
Mặt Phong Như Sương trắng bệch, sự oán độc trong mắt càng sâu, nàng ta ngoan độc quét mắt về phía Phong Như Khuynh một cái rồi xoay người đi thẳng ra ngoài tiểu viện.