Edit: Hạ Gia
“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, tới chăm sóc ta, hoặc là lăn khỏi Phong Vân phủ!”
Đường Ngọc hếch cằm, quát lớn.
Mọi người đổi sắc, trước đó có Ngũ trưởng lão ở đây, Đường Ngọc tiểu thư còn không có bá đạo như vậy, Ngũ trưởng lão vừa đi, nàng ta sao liền…
“Ta sẽ chăm sóc nàng.”
Lúc tất cả mọi người lộ vẻ xoắn xuýt, một đạo thanh đạm thanh âm theo ngoài cửa truyền đến.
Đám người theo tiếng nói nhìn lại, bắt gặp một nữ tử bận váy dài màu xanh đi vào. Vẻ mặt nàng ấy lạnh tanh không chút biểu cảm.
“Ta sẽ không rời đi Phong Vân phủ, vì lẽ đó, ta đi chăm sóc nàng.”
Nàng ấy không tin, không tin Phủ chủ đã chết!
Đợi không được người đó trở về, nàng ấy tuyệt không buông tha Phong Vân phủ!
Đường Ngọc khinh miệt câu môi: “Còn có, ngươi không xứng lấy ngọc vì bản mệnh, ngọc là vật cao khiết, ngươi chỉ là một cái tiểu nha hoàn, không xứng với danh tự tốt như vậy, về sau gọi ngươi là Hồng nhi đi.”
Hồng Ngọc run lên, nàng ấy gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi nhắm mắt.
Thôi thôi, chỉ cần có thể ở lại Phong Vân phủ, bỏ qua một cái tên thì có làm sao?
Coi như danh tự này, là Phủ chủ là thứ cuối cùng Chủ phủ lưu lại cho nàng vậy…
“Văn Phong, Hồng nhi, các ngươi đi theo ta đi, ta muốn đi tuyển tòa nhà viện tử.” Đường Ngọc phất phất ống tay áo, cất bước đi xuống bậc thang.
Nàng ta từ đầu đến cuối, đều không thấy sắc mặt những người kia càng ngày càng khó coi.
Cũng từ đầu tới đuôi, chỉ có một mình Văn Phong giống như chó xù bên người nàng ta.
Phong Vân phủ nội đệ tử nhiều không kể xiết, tòa phủ đệ cũng chiếm cứ mấy cái đỉnh núi, nhưng phàm là tiến vào nội môn, lại mỗi người đều sẽ có được một tòa trạch viện, vì lẽ đó, Đường Ngọc nhìn tới hoa mắt vẫn chưa tìm được viện tử hợp ý.
Ngay lúc nàng ta thực sự mất kiên nhẫn, muốn quay đầu, đột nhiên ánh mắt kịp liếc tới một tòa tiểu viện độc đáo.
Đường Ngọc không quay đầu đi, ngược lại đi về phía trước.
Tòa biệt viện này rất độc đáo, một ngọn cây cọng cỏ, đều mang nhàn nhạt linh khí, vẻ ngoài lại càng đại khí mạnh mẽ, tựa hồ có Long khí lan tràn mà đến.
Chỉ liếc một cái, Đường Ngọc liền nhìn trúng tòa viện tử này!
“Nơi này hẳn là nơi hội tụ linh khí mới có thể có linh khí lớn như vậy, đậm hơn cả thánh địa Đường gia tu luyện!” Đường Ngọc tràn đầy vui vẻ, “Hơn nữa, bên cạnh còn vẽ đồ án Long Phượng, trừ Đại tiểu thư bên ngoài là ta, khắp Phong Vân phủ, còn có ai có thể chấn động đến ở Long Phượng chi khí?”
Phong Khuynh uyển?
Danh tự này không tốt lắm!
“Ta dự định ở lại đây, mặt khác, đem danh tự này đổi cho ta, đúng, đổi thành… Phong Ngọc uyển!”
Chỉ có như vậy, mới chứng minh đây là chỗ nàng ở!
Hồng Ngọc sắc mặt hơi biến: “Tiểu thư, Phong Khuynh uyển là cấm địa của Phong Vân phủ
chúng ta, trừ gã sai vặt quét dọn bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được đi vào!”
Đường Ngọc gằn giọng: “Ta là đệ tử duy nhất của Phủ chủ, tất nhiên ta muốn vào ở nơi này, ai dám nói không? Huống chi, nơi đây chính là sư phụ chuẩn bị cho ta, trừ ta, không ai có tư cách bước vào!”
“Tiểu thư, nơi này Phong Khuynh viện, là Phủ chủ chuẩn bị cho nữ nhi của mình, ngươi có thể ở trong bất cứ viện nào của Phong Vân phủ, duy chỉ có nơi này không được!” Hồng Ngọc nhắm mắt, một lúc sau nàng mới mở ra, giọng điệu kiên định nói.
Một năm kia, Dung Yên từ bên ngoài mang nàng về Phong Vân phủ, chỉ vào biệt viện và nói với nàng, đây là chỗ con gái nàng ở sau này.
Ánh mắt nàng dịu dàng đến thế, giọng điệu tựa như làn gió nhẹ, để nàng ấy cả đời không quên.
Vì lẽ đó, nàng ấy nhớ kỹ lời người nói, cũng nhớ kỹ, nơi này là cấm địa Phong Vân phủ.
Trừ Phủ chủ nữ nhi, bất kỳ người nào đều không được đặt chân!