“Thật ngoan,” Phong Như Khuynh phục hồi lại tinh thần, cười càng ôn nhu, “Tiểu hổ, kêu thêm tiếng nữa xem nào.”
“Meo.”
Tiểu hổ thực nghe lời, cơ thể nho nhỏ của nó đều nằm trong lòng ngực Phong Như Khuynh, dùng đầu dụi nhẹ vào ngực nàng.
“Ngao!” Tuyết Lang ủy khuất nước mắt đảo quanh hốc mắt, dùng chân sói lôi kéo quần áo Phong Như Khuynh, phát ra tiếng nức nở.
Phong Như Khuynh rũ mắt nhìn Tuyết Lang, cười mỉm: “Không sao đâu Tuyết Lang, ngươi cũng có thể kêu theo tiếng chó.”
Ánh mắt Tuyết Lang sáng lên.
“Ngaoo!”
Gâu!
“Ngaoo!”
Gâu!
“Ngaoo!”
Hốc mắt Tuyết Lang đỏ bừng, gấp gấp không ngừng đi loanh quanh.
Rõ ràng nó muốn học tiếng chó kêu nhưng tới bên miệng lại biến thành sói tru! Vì sao con hổ con kia dễ dàng học được tiếng loài vật khác như vậy?
Nhìn thấy bộ dáng này của Tuyết Lang, Phong Như Khuynh cũng không muốn trêu nó nữa, nhịn không được cười lên tiếng.
“Được rồi, ta đùa ngươi chơi thôi, bây giờ trời không còn sớm, chúng ta về hoàng thành trước đi.”
Lần này trước khi ra ngoài nàng đã nói với Lưu Ly một tiếng, như vậy sẽ không phát sinh lại tình huống lần trước.
Nhưng giờ Thiết Huyết quân đoàn đã tìm được, nên cũng không cần phải ở lại đây.
Tam Văn Hổ mắt thấy Phong Như Khuynh phải đi, nó có chút nôn nóng, chạy nhanh tiến lên chắn trước mặt nàng, gầm nhẹ một tiếng: “Rống.”
“Ngươi không muốn ta đi?” Phong Như Khuynh ngẩn ra, dừng bước chân chần chờ hỏi.
Chẳng lẽ, Tam Văn Hổ còn chuyện gì muốn nàng giưps đỡ?
Tam Văn Hổ dùng đầu đẩy đẩy chân Phong Như Khuynh, lại lách qua người nàng, đi vào trong sơn động.
“Nó muốn ta đi vào trong sơn động?” Phong Như Khuynh đỡ cằm trầm ngâm một lát, mới nói, “Đi thôi, chúng ta vào xem.”
…
Trong sơn động là một vùng âm u ẩm ướt.
Nhưng Tam Văn Hổ chỉ đi một nửa rồi dừng lại.
Nó dùng ánh mắt nhìn về phía Phong Như Khuynh, giống như muốn nói cho nàng cái gì.
“Ngươi bảo ta đi vào?” Phong Như Khuynh cũng không biết trong sơn động sẽ là cái gì.
Nhưng nàng có một loại trực giác, Tam Văn Hổ sẽ không hại nàng.
Tam Văn Hổ thấy Phong Như Khuynh hiểu ý của nó, vội vàng gật gật đầu, trong mắt lấp lánh ánh sáng.
“Vì sao ngươi không đi vào cùng chúng ta?” Phong Như Khuynh nhíu mày tiếp tục hỏi.
Tam Văn Hổ cúi đầu.
Không phải nó không muốn đi vào, chỉ là…… Nơi đó, linh thú không có cách nào tiến đến.
“Có phải ngươi không rời xa được mấy nhóc con của mình hay không?” Phong Như Khuynh nhìn biểu tình Tam Văn Hổ, còn tưởng rằng nó luyến tiếc mấy hổ con đang ở bên ngoài, có chút hiểu rõ, “Một khi đã như vậy thì ngươi trở về chiếu cố mấy nhóc con của ngươi đi, để chúng ta đi vào là được rồi.”
“Chủ tử.”
Đường Tư sửng sốt, ánh mắt mang theo chần chờ: “Chúng ta cũng không biết trong sơn động có gì, cứ thế đi vào e rằng không tốt lắm.”
Phong Như Khuynh cười nhạt.
Đường Tư nói không sai, xuất phát từ vấn đề an toàn, quả thật không nên tùy tiện xâm nhập vào một nơi xa lạ.
Nhưng mà…… Nàng còn có Phù Thần ở đây.
Tinh thần lực của Phù Thần cũng đủ trải rộng toàn bộ Linh Thú Chi Sâm.
Nếu như trong sơn động thực sự có nguy hiểm, hắn tất nhiên sẽ phát hiện.
Phù Thần không nhắc nhở nàng, liền chứng minh không có nguy hiểm.
Nhưng mà, lời này nàng không có cách gì nói để Đường Tư hiểu, chỉ có thể cười: “Đường Tư, sẽ không có vấn đề gì đâu, yên tâm đi, trực giác của ta luôn rất chuẩn.”
“Vậy… Thuộc hạ xin nghe theo ý chủ tử.”
Đường Tư nhìn Phong Như Khuynh khăng khăng muốn vào, cũng không khuyên bảo thêm, nhưng ánh mắt kia lại rất kiên định, đứng ở bên cạnh Phong Như Khuynh.