Beta: Hà
Đại Nhi quật cường lắc đầu: “Biểu tỷ không xấu xa, Đại Nhi có nhìn thấy biểu tỷ cứu mèo nhỏ.”
Cho nên, mặc kệ lúc trước nàng bị tổn thương bao nhiêu lần, nàng vẫn muốn tiếp cận nàng ấy như cũ.
Rõ ràng biểu tỷ ôn nhu với mèo nhỏ như vậy, tại sao lại hung dữ với nàng…… Như vậy?
Cho đến khi về sau thật sự sợ hãi, nàng mới bắt đầu trốn tránh nàng ấy.
Phong Như Khuynh ngây ngốc, ngón tay của nàng cũng cứng đờ.
Cho dù nguyên chủ ức hiếp bá tánh, nhưng nàng lại yêu động vật nhỏ, nhưng chú mèo nhỏ kia được nàng cứu không biết sao lại cào Phong Như Sương bị thương, kết quả…… Bị Dung quý phi đánh chết.
Ở trong mắt nàng, cái gì cũng không quan trọng bằng Phong Như Sương, cho dù khổ sở một khoảng thời gian, cũng vẫn tin tưởng các nàng như cũ.
“Xác thật, người xấu nhất là Phong Như Sương!” Trong mắt Phong Như Khuynh xẹt qua tia lạnh lẽo, rất nhanh đã biến mất, nàng nắm tay Đại Nhi, khẽ cong môi: “Đại Nhi, ta sẽ khiến Phong Như Sương trả giá đại giới! Vì người bị nàng ta tổn thương, còn có sủng vật!”
Có phải chú mèo nhỏ kia thật sự cào Phong Như Sương bị thương hay không nàng cũng không biết, bởi vì lúc nguyên chủ trở lại hoàng cung thì nó đã bị đánh chết.
Về phần vết cào…… Nàng lại càng không nhìn thấy.
Hiện giờ xem ra…… Là Phong Như Sương không muốn bên người Phong Như Khuynh có bất kì kẻ nào hay là vật nào, trong lòng càng không mang thiện ý với nàng ấy, lúc đó mới…… Đánh chết chú mèo nhỏ.
“Đi thôi, nương của muội đã đi xa, đồ ăn của ta cũng sắp nguội rồi.”
Đại Nhi chớp mắt, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hộp thức ăn trong tay Phong Như Khuynh, gian nan nuốt nước miếng một cái: “Được.”
……
Bên trong nhã cư, Ngụy Phẩm Dao nghe thấy tiếng cửa phòng bị đẩy ra, nàng có chút gian nan mở mắt ra, tầm mắt nhìn ra ngoài phòng.
Nàng vốn định ngồi dậy, nhưng nàng có chút vô lực, giãy giụa vài cái, vẫn không thể ngồi dậy.
“Phẩm Dao.”
Sắc mặt của Tần Di biến đổi, nhanh chóng đi đến bên cạnh Ngụy Phẩm Dao, trong ánh mắt hàm chứa quan tâm sâu sắc: “Thân thể của muội không khoẻ, nằm là được.”
“Khụ khụ!” Ngụy Phẩm Dao ho khan hai tiếng, gương mặt nàng trở nên trắng bệch: “Tỷ tỷ, có phải công chúa điện hạ trở lại hay không?”
Tần di giật mình, nàng cũng không biết vì sao lại đồng ý cho Phong Như Khuynh đến thăm Ngụy Phẩm Dao.
Nàng mím môi: “Công chúa nàng…… Muốn đến thăm muội.”
Ngụy Phẩm Dao ngây người, rất nhanh hồi thần lại, cười nhạt nói: “Muội đoán, lúc trước tỷ tỷ khẳng định không đồng ý, nhưng cuối cùng vẫn mềm lòng để nàng vào, thật ra muội không yếu ớt như tỷ tưởng, có một số lời, không tổn thương được đến muội, các tỷ cũng không thể bảo vệ muội quá mức.”
Những lời này, không phải một mình công chúa nói vậy, người Lưu Vân quốc đều nghị luận với nàng như thế, nhưng vậy thì sao?
Nàng sẽ không rời khỏi Tần Huân.
Vĩnh viễn sẽ không!
“Phẩm Dao……”
Tần Di thở dài một tiếng, nàng đông ý để nàng ấy tiến vào, chỉ là hoàn thành lời nói của phu quân, cho nàng ấy một cơ hội mà thôi.
Nàng còn chưa nói xong, cửa phòng đã truyền đến tiếng bước chân.
Tần Di quay đầu nhìn lại, đã thấy Phong Như Khuynh nắm tay Đại Nhi từ ngoài cửa đi vào.
Ánh mắt thiếu nữ cười tủm tỉm, nếu không có thân thịt mỡ quá mức rõ ràng kia, chỉ riêng đôi mắt kinh diễm này, đủ làm người ta kinh ngạc rồi.
“Dao a di, con nghe nói người bị bệnh, cố ý chuẩn bị một ít đồ ăn tới thăm người.” Phong Như Khuynh mỉm cười đi đến đầu giường: “Cữu mẫu, người bảo nha hoàn chuẩn bị một ít chén đũa hầu hạ Dao a di dùng bữa.”
Tần Di nhìn ra ngoài.
Hiện giờ sắc trời đã không còn sớm, chỉ là…… Để Phẩm Dao ăn đồ Phong Như Khuynh mang đến, vẫn là có chút mạo hiểm.
“Đồ ăn có phòng bếp chuẩn bị, không phiền công chúa nhọc lòng.” Tần Di khẽ nhíu mày, uyển chuyển từ chối ý tốt của Phong Như Khuynh.