Beta: Cò Lười
Tiểu nhị lúc đầu còn có chút ngốc không hiểu vì sao Phong Như Khuynh sinh khí, thẳng đến lúc này nghe được mấy lời của nàng mới phản ứng lại được, vội vàng lấy lòng tươi cười.
"Công chúa là khách quý của Đệ Nhất Lâu chúng tôi nên đương nhiên là ngoại lệ, chỉ có người mới có thể hưởng thụ loại đãi ngộ này, những người khác căn bản là không có khả năng."
Sắc mặt Phong Như Khuynh lúc này mới chuyển tốt :"Ừ, Phong Như Khuynh ta không phải là người không lấy ra nổi tiền, trước thu thế nào thì cứ làm thế đấy, không cần phải phá lệ vì ta."
Dù sao tiền bọn họ lấy cũng có một nửa vào trong hầu bao của nàng. À, đúng rồi, Cửu Minh còn đáp ứng với nàng, sau này dù là linh dược hay sinh ý của Linh Thú Các thì đều sẽ phân cho nàng một nửa! Tính qua tính lại, nàng cũng không thiệt.
Tiểu nhị cúi đầu khom lưng: "Công chúa hào sảng như thế tiểu nhân cũng không khách khí, không giống người nào đó muốn ăn không uống không không trả tiền, với chút phong độ này còn muốn ra ngoài quyến rũ nữ nhân, thật không biết xấu hổ."
Ăn không uống không không trả tiền Liễu Ngọc Thần: “……”
“Thanh Linh, Lưu Ly, chúng ta đi.”
Phong Như Khuynh không thèm liếc nhìn Liễu Ngọc Thần và Đàm Song Song.
Giống như hai người kia đối với nàng cũng chỉ là thứ râu ria.
Càng không nói đến bọn họ chẳng có chút gì để khiến nàng để ý.
Liễu Ngọc Thần ngơ ngẩn nhìn cách mà Phong Như Khuynh rời đi, trong lòng hắn xuất hiện một tia phức tạp, có lẽ bắt đầu từ ngày nhận thức Phong Như Khuynh, chưa bao giờ hắn nghĩ tới nàng sẽ có một ngày trở nên ưu tú như thế.
Khuôn mặt Đàm Song Song căng chặt, nàng ta gắt gao nắm tay, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.
Nàng ta vẫn luôn cho rằng thân phận Đệ Nhất Lâu không đơn giản, cũng không sợ hãi cường quyền, nhưng không đoán trước được rằng Đệ Nhất Lâu… Chẳng qua cũng chỉ là như thế thôi, đơn giản vì Phong Như Khuynh là công chúa nên nhìn nàng bằng con mắt khác.
Nếu… Nếu nàng ta có thể là nữ nhi Phong Thiên Ngự … Đệ Nhất Lâu sao dám đôi xử nàng ta như thế?
Tất cả cũng chỉ vì nàng ta sinh ra không công bằng, khiến từ trước đến nay nàng ta bị ngồi lên đầu!
…
“Trang Loan đã nói qua về nữ nhân kia, chính công chúa Lưu Vân Quốc này, gọi là cái gì Phong Như Khuynh ấy."
Đầu đường Lưu Vân Quốc.
Một tiểu loli thân hình thấp bé, đầu bù tóc rối nhìn ngó khắp xung quanh, môi nàng khẽ mấp máy, trong đôi mắt to tròn như đá quý mang theo tức giận bất bình.
"Hừ, ta thật muốn nhìn xem là nữ nhân nào quyến rũ Nam Huyền ca ca."
Lần trước sau khi Trang Loan trở về nói cho nàng rằng Nam Huyền ca ca bị một con hồ ly tinh ở Lưu Vân Quốc quyến rũ, nàng thật muốn nhìn xem rốt cuộc hồ ly tinh kia trông như thế nào! Nàng có chỗ nào không bằng hồ ly tinh kia, vì sao Nam Huyền ca ca lại bị nàng ta hấp dẫn!
Đứng phía sau loli là một tiểu nha đầu trông ngốc ngốc nghếch nghếch, giống nhau đều đầu bù tóc rối, giống như tên khất cái.
"Nhưng mà, tiểu thư, người muốn tìm hồ ly tinh và Nam Huyền công tử thì sao chúng ta lại phải trang điểm như vậy? Quần áo này trông thật khó coi."
Tiểu loli bực bội nhìn: "Ngươi bị ngu hả? Bọn bọ không cho ta ra khỏi cửa, nếu ta không cải trang như thế này thì bị bắt về phải làm sao đây?"
Tiểu nha hoàn: “……”
Tiểu thư nói rất có đạo lý, nàng không còn lời gì để nói.
“Thiên Ngưng,” Tiểu loli ánh mắt lập loè: “Ngươi nói xem, có phải chỉ cần ta tìm được hồ ly tinh kia thì có thể nhìn thấy Nam Huyền ca ca không?"
Thiên Ngưng cảm thấy tiểu thư nhà mình nói rất chuẩn: “Cũng đúng, Nam Huyền công tử chưa bao giờ bằng lòng gặp tiểu thư, hơn nữa tiểu thư cũng không biết Nam Huyền công tử trông như thế nào, nếu muốn tìm hắn cũng chỉ có thể thông qua hồ ly tinh kia.”