"Ngươi ở lại bảo vệ nàng."
Toàn thân Thanh Trúc rùng mình một cái, nó vẫn không chống lại mệnh lệnh của Nam Huyền, hung hăng trừng mắt nhìn Phong Như Khuynh.
Hừ, Thanh Trúc nó cũng sẽ sợ một nhân loại sao, chẳng lẽ nhân loại này thật đúng là có thể ăn nó?
"Ở trong hoàng cung này, ngươi nhất định phải nghe theo nàng ấy, nếu để cho ta biết ngươi không bảo vệ tốt nàng. . ." Ánh mắt của Nam Huyền lạnh hơn, giọng nói lạnh lùng nhưng lại không mất đi sự bá khí.
Thanh Trúc oan ức rút đầu về: "Chủ nhân, nàng đã không phải công chúa trước kia nữa rồi, ta luôn cảm giác nàng ấy rất đáng sợ, vạn nhất ngươi đi, nàng bắt nạt ta thì làm sao bây giờ? Ngươi để tiểu xà đáng thương là ta lại nơi này, ngươi nhẫn tâm sao?"
"Nhẫn tâm."
Nam Huyền không lưu tình chút nào,nói ra hai chữ, khiến Thanh Trúc thiếu chút nữa rơi nước mắt.
Quả nhiên, bởi vì nó không phải là mẫu xà, nên chủ nhân bất công, không thích nó.
Sau khi bỏ lại lời này, Nam Huyền không để ý đến nước mắt hiện ra trong mắt Thanh Trúc, ánh mắt của hắn lạnh nhạt nhìn Phong Như Khuynh.
"Nghe nói. . .Dung Quý Phi tìm ngươi?"
Phong Như Khuynh ừ một tiếng.
"Cần hỗ trợ?"
"Không cần." Phong Như Khuynh lắc đầu, cười hì hì: "Một Dung quý phi mà thôi, ta cũng không phải không ứng phó được."
Nam Huyền không nói gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh nhìn thấy ánh mắt của Nam Huyền, trong lòng nhất thời hơi hồi hộp một chút, lúc này mới chợt phát hiện nàng nói nhầm.
Nguyên chủ rất là tin tưởng Dung quý phi, nàng lại nói ra lời nói này, khó trách quốc sư sẽ hoài nghi nàng.
Nhưng nàng cũng không biết vì sao, ở trước mặt quốc sư, nàng có thể thả lỏng tinh thần hơn, có mấy lời chưa kịp suy nghĩ đã nói ra miệng.
Mà loại cảm giác này, nàng đều chưa từng có với bất kỳ người nào khác, cho dù là phụ hoàng Phong Thiên Ngự cũng vậy.
Nửa ngày, giọng nói trong trẻo lạnh lùng kiacủa Nam Huyền vang lên lần nữa: "Ngươi có thể ứng phó là tốt rồi."
Hắn không hỏi gì, cũng không nói gì, ngược lại khiến Phong Như Khuynh vô ý thức thở phào.
Nếu là quốc sư thật sự muốn hỏi đến cùng, nàng cũng không biết nên trả lời hắn thế nào. . .
"Bà ta tìm ngươi nói chuyện, vậy ngươi đi đi, có việc cần thì đến Nam Trúc Lâm tìm Thanh Trúc, nọc độc của nó rất mạnh, rất có tác dụng với ngươi."
Nọc độc rất mạnh?
Phong Như Khuynh chớp mắt một cái, nàng cười tủm tỉm nhìn Thanh Trúc rơi xuống mặt đất, đôi mắt hơi đổi, như là đang đánh chủ ý gì đó.
Ánh sáng trong mắt nàng lại khiến cho Thanh Trúc rùng mình một cái, vô ý thức trốn sang bên cạnh Nam Huyền.
"Tốt." Phong Như Khuynh mỉm cười quay đầu phất tay với quốc sư: "Một tháng sau, ta lại đến tìm ngươi."
Một tháng!
Đợi một tháng sau quốc sư trở về, nàng nhất định phải khiến cho hắn nhìn thấy một bản thân khác, mới tinh!
. . .
Vô Ưu Cung.
Kể từ khi Phong Như Khuynh chuyển ra ngoài, trong cung này luôn để trống, ngay cả cung nữ, thị vệ cũng bị rút đi, chỉ là mỗi ngày đều có người đến quét dọn sạch sẽ một lần.
Giờ phút này trong cung, Lưu Dung khẩn trương cầm khăn tay, lông mày của bà ta nhíu chặt, hơi có chút vội vàng đi qua đi lại.
Bà không biết, đến cùng đã xảy ra chuyện gì, mà kể từ khi nha đầu Phong Như Khuynh kia tỉnh lại, như thay đổi thành một người khác, chẳng những không nghe lời bà nói, còn động thủ bắt nạt Vũ nhi. . .
Nếu không phải là Vũ Nhi liên tục cam đoan, người đả thương hắn chính là Phong Như Khuynh, bà căn bản không thể tin được, người từng nghe theo lời nói của bà ta như vậy sẽ làm ra chuyện quá phận đến thế.
Chợt cửa phòng bị đẩy ra, Lưu Dung quay người nhìn lại, sau khi thấy bóng dáng quen thuộc kia, trong lòng bà hơi vui, vội vàng đi lên.
"Khuynh nhi, cuối cùng con cũng trở về, mẫu phi chờ con rất lâu rồi. . ."