Tiểu la lị tươi cười dần dần cứng lại.
Những lời này thật là… Xát muối vào tim!
Nàng cảm thấy ngực mình bị thọc một đao, máu tươi đầm đìa.
“Tiểu thư,” Thiên Ngưng mờ mịt xoa xoa ót, “ Là nô tỳ nói sai gì sao? Nhưng nô tỳ chỉ nói đúng sự thật thôi mà?”
Ngực tiểu loli lại càng thêm đau.
Xin ngươi, đừng nói nữa, câm miệng đi có được không?
Nàng hừ một tiếng, kiêu ngạo xoay đầu: “Đi, chúng ta đi hỏi thăm một chút đường đến phủ công chúa như thế nào!”
Nam Huyền không muốn thấy nàng thì sao?
Nàng chưa từng gặp qua Nam Huyền lại càng sao?
Nàng chỉ biết những người kia đều nói về Nam Huyền rất tốt, tính tình tốt, tính cách tốt, thực lực cường đại, lớn lên lại còn soái khí, chung quy lại chính là một nam nhân vô cùng xuất chúng.
Đặc biệt là hắn tính tình tốt quả thực chính là chọc trúng tim nàng!
Hơn nữa, bọn họ còn nói, ngày sau nàng phải gả cho Nam Huyền ca ca, vậy nàng đương nhiên muốn đến xem nữ tử đã hấp dẫn Nam Huyền ca ca rốt cuộc là trông như thế nào!
Vì bảo vệ tình yêu của chính mình, nàng tuỳ tay bắt một người qua đường hỏi: "Này, ngươi có biết phủ công chúa đi như thế nào không?"
Phong Như Khuynh mới từ trong Đệ Nhất Lâu ăn uống no đủ đi ra, bất thình lình bị vật nhỏ đầu bù tóc rối kéo trên đường, đầu tiên nàng hơi ngẩn người nhưng sau đó lại nghe thấy vật nhỉ này hỏi chuyện, khoé môi hơi nhếch.
“Ta biết đi như thế nào.”
Tiểu la lị trong lòng vui vẻ: “Thật sao? Vậy ngươi có thể hay đưa ta đến đó hay không?”
Phong Như Khuynh nhìn kỹ cô nhóc này, qua một lúc lâu sau nàng khẽ cười một tiếng: “Được.”
Nàng đi phía trước, Lưu Li và Thanh Linh yên lặng đi theo hai bên, tiểu loli đang định đuổi theo thì nha đầu ngốc Thiên Ngưng đứng một bên vội vàng kéo nàng.
“Tiểu thư, người này đáp ứng dứt khoát như vậy có thể là người xấu hay không?”
“Người xấu?” Tiểu la lị mờ mịt nhìn về phía Thiên Ngưng, hình như hơi khó hiểu.
Thiên Ngưng trịnh trọng gật đầu: "Ta nghe người khác nói những người ở thế tục đều là kẻ xấu, bọn họ sẽ dắt chúng ta bán vào thanh lâu, còn đưa chúng ta cho mấy lão già làm thiếp, càng tàn nhẫn hơn là bọn họ sẽ lừa hết đồ ăn vặt trong tay chúng ta, thậm chí còn không cho chúng ta ăn cơm."
Đi ở phía trước sẽ lừa hết đồ ăn vặt - Phong Như Khuynh: “…”
Tiểu cô nương kia cao khoảng 1 mét 5, khuôn mặt kia tuy rằng tô tô trét trét khắp nơi không thấy rõ dung nhan nhưng nhìn toàn thể cũng biết là vị thành niên.
Bán một đứa nhóc còn vị thành niên thì có giá trị mấy lượng bạc?
Tiểu la lị trầm mặc.
Nhưng mà nàng rất muốn đi xem hồ ly tinh kia nha.
"Không sao đâu Thiên Ngưng, đồ ăn vặt của chúng ta được cất giữ trong túi trữ vật, nàng ta không lấy được đâu."
Bước chân Phong Như Khuynh hơi lảo đảo, vẫn không quay đầu lại tiếp tục đi ở phía trước.
Trong trí nhớ nàng biết được loại đồ vật như túi trữ vật này ở Thương Nguyệt đại lục rất ít, lúc trước Lưu Vân Quốc cũng chỉ có một các túi trữ vật mà phụ hoàng đưa cho mẫu hậu, nhưng cuối cùng lại không cánh mà bay vì liên quan đến trân bảo được cất ở trong nó.
Từ đó về sau liền không được thấy qua túi trữ vật nữa.
Tiểu cô nương này có thể có món đồ như túi trữ vật liền chứng minh thân phận của nàng không đơn giản.
Một tiểu cô nương không đơn giản như thế đến Lưu Vân Quốc tìm nàng làm gì?
Dây dưa lúc lâu, Phong Như Khuynh cũng đã đi đến ngoài cổng phủ công chúa.
"Thiên Ngưng," Tiểu la lị hứng thú vội vàng chạy tới, "Nàng không lừa chúng ta, nàng thật sự mang chúng ta đến phủ công chúa, ngươi nói xem đến lúc đó nếu ta nhìn thấy Phong Như Khuynh thì trước tiên nên ra oai phủ đầu với nàng ta, hay là... ta đưa tất cả trân bảo báu vật trong túi trữ vật ra doạ sợ nàng? Nàng có phải sẽ tự ti hay không? Có phải sẽ tự biết khó mà lui hay không?"