Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ
Đây là do tên Linh Vũ Giả kia kịp thời phản ứng, tránh né một chút, nếu không thì đoán chừng sẽ không xuyên qua bả vai, mà là ngực.
Trong phút giây này, đại điện khôi phục sự yên tĩnh.
Bao gồm cả người của Long Ngạo Quốc, tất cả mọi người đưa mắt nhìn sang bóng đêm ngoài cửa, hơi thở của họ đột nhiên biến mất trong một khắc…
Bóng đêm dày đặc, ánh trăng thanh lãnh.
Một con sói màu tuyết chạy nhanh trong gió trong đêm, dừng trong đại điện.
Ngồi trên lưng sói là một thiếu nữ hào hoa phong nhã.
Nàng đẹp khuynh quốc khuynh thành, chúng sinh điên đảo.
Nếu như nói Đàm Song Song là đệ nhất mỹ nữ của Lưu Vân Quốc thì thiếu nữ này, nhưng dù dùng bất cứ từ ngữ nào để khen ngợi cũng không thể miêu tả được vẻ ngoài tuyệt đẹp không ai sánh bằng kia.
Nước da của nàng như tuyết, quần áo đơn giản, dáng người tinh tế mà nổi bật, một đôi mắt đen như sói trong đêm đen, mang theo rét lạnh âm u, làm người ta không rét mà run.
Tay Liễu Ngọc Thần cứng lại nắm chặt ly rượu, ánh mắt của hắn sững sờ nhìn thiếu nữ trên lưng sói, không thể dời mắt khỏi thân thể nàng.
Nếu ấn tượng của hắn dừng lại lúc Phong Như Khuynh 250 cân (125kg), có lẽ lúc này hắn sẽ không nhận ra bộ dáng của thiếu nữ.
Nhưng lần trước hắn gặp lại Phong Như Khuynh, nàng đã gầy rất nhiều rồi.
Bởi vậy, khi thấy thiếu nữ xuất hiện, hắn đã nhận ra thân phận của nàng từ ngũ quan quen thuộc kia.
Nhưng mà…
Sao nàng có thể xinh đẹp như vậy được? Rõ ràng lần trước hắn nhìn thấy nàng, còn không đẹp như thế! Nhiều lắm chỉ là so với Song Song thì động lòng người hơn một chút.
Đúng vậy, Liễu Ngọc Thần thừa nhận, lần trước nhìn thấy Phong Như Khuynh, tuy rằng còn có chút béo, nhưng sự xinh đẹp và ngũ quan xinh xắn này, đã vượt qua rất nhiều nữ tử.
Nhưng mà, lúc này gặp lại nàng, lại phát hiện nàng xinh đẹp đến kinh ngạc, ngay cả đệ nhất mỹ nhân Đàm Song Song, hoàn toàn không thể so sánh với nàng.
Nàng ta chỉ giống như một đám mây nhão!
Liễu Ngọc Thần kinh ngạc thì Thẩm Việt cũng đã trợn tròn mắt.
Này… cô nương này đến từ đâu? Gương mặt tuyệt sắc như thế, hắn không thể nào không có gặp qua.
Đợi chút…
Không biết sao hắn cảm thấy mặt mũi cô nương này có chút quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Phong Như Khuynh không để ý đến đáy mắt rung động của những người đó, ánh mắt của nàng từ lúc vừa mới bắt đầu đã dừng lại ở trên người Phong Thiên Ngự.
Bộ dáng Phong Thiên Ngự tái nhợt và suy yếu, làm cho lòng nàng bỗng dưng đau xót, cơn tức giận vô tận nhen nhóm trong ngực nàng với một luồng sát khí ngập trời.
Nàng chưa bao giờ hận bản thân như thế này!
Phụ hoàng, người đã dành cho nàng vô số tình yêu thương kể từ khi nàng đến với thế giới này, lại bị người khác làm tổn thương như vậy!
Nàng từng nói rõ ràng sẽ chăm sóc những người thân này thật tốt, nhưng cuối cùng, nàng vẫn trở về quá muộn, quá muộn – –
“Thực xin lỗi.”
Phong Như Khuynh dừng lại ở bên cạnh Phong Thiên Ngự, tay nàng run run, mang linh dược từ không gian ra.
“Thực xin lỗi, phụ hoàng, con trở về quá muộn rồi…”
Cũng may vẫn còn lại một chén linh dược nhỏ của nàng.
Linh dược này tuy rằng để có chút lâu, hiệu quả cũng rút đi một chút, nhưng chung quy vẫn có ích.
Chờ nàng xử lý tốt chuyện bên này, lại nấu linh dược cho phụ hoàng một lần nữa, trước tiên phải chữa lành vết thương mới cho ông.
Thẩm Việt thấy cách xưng hô của nàng đối Phong Thiên Ngự, sửng sốt một chút, nheo lại hai mắt: “Ngươi là Phong Như Sương?”
Phong Thiên Ngự chỉ có hai nữ nhi, một là Phong Như Khuynh, còn lại là Phong Như Sương.
Phong Như Khuynh là người béo hơn hai trăm cân, người trước mắt tự nhiên không có khả năng là nàng, cũng chỉ còn lại có một Phong Như Sương này!
Không nghĩ đến Phong Thiên Ngự vì một nữ nhi phế vật, đối đãi với Phong Như Sương như thế, cuối cùng Phong Như Sương vẫn lựa chọn trở về cùng Lưu Vân Quốc cùng sinh tử!
(Hết chương)