Xoẹt!
Trường kiếm rạch ra một trận cuồng phong, kiếm khí lạnh thấu xương.
Đường Sơn nghiêng người tránh thoát, kiếm phong lướt qua tay hắn, máu tươi lập tức chảy ròng nhiễm đỏ cả ống tay áo.
“Tiểu tử, ngươi muốn đối nghịch với Đường gia?” Đường Sơn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Đường Sơn nghiêng người tránh thoát, kiếm phong xoa cánh tay hắn mà qua, cánh tay hắn tức khắc máu tươi chảy ròng, nhiễm hồng hắn ống tay áo.
“Tiểu tử, ngươi muốn cùng Đường gia đối nghịch?” Đường Sơn nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Tần Thần không nói gì.
Trừ Phong Như Khuynh ra, hắn không muốn nhiều lời với kẻ khác.
Cho nên, trả lời Đường Sơn chính là công kích mạnh mẽ liên tục như vũ bão khiến hắn ta né tránh vô cùng chật vật.
Rõ ràng hai người đều là Linh Võ giả cao giai, nhưng dưới công kích của Tần Thần, Đường Sơn phải tránh né vô cùng chật vật.
Trán hắn toát ra mồ hôi lạnh.
Đáng chết, hai kẻ phá hoại này rốt cuộc từ đâu đến! Ngay cả Đường gia cũng không để trong mắt, tại sao Đường Tư có thể nịnh bợ được mấy tên cường giả này?
“Đường Tư, ngươi bảo hắn dừng tay, ngươi đã quên thực lực của Đường gia sao? Nếu hôm nay ta bị thương ở nơi này, về sau các ngươi nhất định sẽ bị người Đường gia đuổi giết, không chết không ngừng!”
Đôi mắt Đường Sơn đỏ gắt, phẫn nộ xoay người nhìn Đường Tư quát.
Đường Tư cắn răng, “Cho dù hôm nay bọn ta buông tha ngươi thì ngươi sẽ buông tha linh dược trong tay chủ tử sao? Ngay cả khi chủ tử không có linh dược, ta và Tuyết Lang đã giết nhiều người của Đường gia như vậy thì sao người của Đường gia sẽ bỏ qua cho bọn ta chứ?”
Nếu kết cục là giống nhau thì không bằng liều chết kiếm được nhiều hơn.
Còn nữa, nếu Đường Sơn chết ở chỗ này...
Đường gia cũng sẽ không biết chuyện phát sinh trong Linh Thú Chi Sâm.
“Đường Tư, năm đó Thiên Thiên tiểu thư nói không sai, ngươi chính là phản đồ, phản đồ phản bội Đường gia!”
Phản đồ đáng chết này, lúc trước Đường gia nhiều người muốn theo đuổi nàng thì nàng lại tính tình lãnh ngạo không chịu tiếp nhận! Bây giờ còn muốn liên hợp với người ngoài mưu đoạt bảo vật Đường gia.
Nếu không có Đường Nhất trưởng lão cầu tình thì năm đó lão gia chủ đã quá cô của Đường gia nhất định không tha mạng cho nàng.
Tên phản đồ như nàng nên chết, không xứng đáng làm người của Đường gia.
Lúc trước hắn thích nàng như vậy, theo đuổi nàng nhiều năm mà một chút phản ứng nàng cũng không cho hắn.
“Ngươi cong nhớ rõ Thường Lịch không? Vị công tử kia của Thường gia, lúc trước ngươi liên hợp với hắn mưu đoạt Đường gia, kết quả là bị Thiên Thiên tiểu thư phát hiện, sau đó Thường Lịch cũng thừa nhận là ngươi bức ép hắn trợ giúp, Thường Lịch sau này cũng biết ăn năn, còn đưa đến rất nhiều trân bảo làm bồi thường nên Đường gia đã tha thứ cho hắn.”
“À, đúng rồi, Thường Lịch đã kết hôn với Thiên Thiên tiểu thư.”
Đường Tư nắm chặt tay, hô hấp của nàng thêm mấy phần dồn dập, nhưng vẫn không trả lời Đường Sơn.
Phong Như Khuynh quay đầu lại nhìn nàng.
Từ trên mặt Đường Tư nàng không nhìn thấy biểu cảm bi thương nào, ngược lại là lửa giận ngập trời cùng sự trào phúng.
Phong Như Khuynh suy tư một chút liền hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, nàng quay đầu nhìn về Tần Thần: “Tần Thần, khiến hắn câm miệng đi, tỷ không muốn nghe hắn nói câu gì nữa!”
Ánh mắt Tần Thần lạnh lùng, vô số đạo kiếm phong đồng thời quét đến, giống như hàng vạn cự long ầm ầm bay đến Đường Sơn.
Toàn bộ những người Đường gia kia đã sớm bị Đường Tư giải quyết hết, toàn bộ trên chiến trường hiện giờ chỉ còn lại một mình Đường Sơn.
Trán hắn toát mồ hôi lạnh, sắc mặt càng thêm nôn nóng, nếu hắn không nghĩ cách rời đi thì hắn sẽ không thể ra khỏi đây nữa.
“Gràooo!”
Ngay tại giây phút này, từ sâu trong rừng rậm truyền ra tiếng hét giận dữ, thanh âm này đinh tai nhức óc khiến mặt đất cũng phải rung chuyển vài lần.