“Khuynh Khuynh, ta đẹp hay hắn đẹp?”
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm vỗ vỗ khuôn mặt tuấn mĩ của Tần Thần: “Ánh mắt của ta kém như vậy sao? Hắn… Làm sao có thể so sánh được với đệ?”
Trên khuôn mặt của Tần Thần tràn đầy ý cười: “Ánh mắt của Khuynh Khuynh đương nhiên rất tốt, tuy ta không biết gì đó, nhưng ta đẹp hơn hắn, thực lực còn mạnh hơn hắn, ta nguyện ý vì tỷ làm mọi thứ, Khuynh Khuynh làm sao có thể coi trọng một kẻ không ra gì như vậy?”
“Không không không, hắn có một điểm hơn đệ, đó chính là bản lĩnh tự luyến… không ai bằng.”
Vẻ mặt Liễu Ngọc Thần u ám, hắn chống người đứng dậy cười lạnh: “Công chúa, đây không phải là... người nam nhân hôn mê lúc trước ngươi đưa từ ngoài về chứ?”
Cho dù Liễu Ngọc Thần từng gặp mặt Tần Thần một lần nhưng lúc đó hắn chỉ mới vừa được Liễu gia thả ra ngoài nên không biết lời đồn đãi, lúc này biết đến lại không nhịn được cười châm chọc.
Một tên kỹ nam được công chúa mang về thôi, chỉ dựa vào sắc đẹp mới có thể ở lại phủ công chúa thì làm sao... so sánh với hắn chứ?
Ít nhất hắn cũng không... vì quyền thế mà ủy khuất ở dưới người nữ nhân này.
“Nếu nàng yêu cầu thì cần gì ta phải hôn mê? Nàng chỉ cần nói một câu, bất cứ thứ gì của ta đền thuộc về nàng.” Tần Thần cất bước đi về phía Liễu Ngọc Thần.
Trong nháy mắt, khí tức cường đại phát ra bức ép Liễu Ngọc Thần đến khó thở.
Liễu Ngọc Thần kinh ngạc ngẩng đầu, hai mắt nhìn chằm chằm vào dung nhân lạnh nhạt tuấn mĩ của Tần Thần, lồng ngực hắn cứng lại, hai tay nắm chặt.
Làm sao có chuyện đó...
Khí tức của người này vậy mà mạnh hơn so với cha hắn.
Hắn rốt cuộc là ai?
Khí thế cường hãn nãy chỉ một mình Liễu Ngọc Thần cảm thụ được, ngay cả Phong Như Khuynh cũng chỉ cảm giác được gió nhẹ bên cạnh Tần Thần, càng không phải nói đến những người khác...
Mọi người chỉ nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo của Liễu Ngọc Thần vừa rồi đột nhiên thay đổi, trắng bệch không còn giọt máu, trong đáy mắt tràn đầy khiếp sợ.
“Ngọc Thần.” Liễu phu nhân lo lắng nhìn Liễu Ngọc Thần.
“Không có việc gì.”
Liễu Ngọc Thần lắc đầu.
Đến khi khí thế kia biến mất trong phút chốc hắn mới cảm thấy hô hấp thông thuận, nhịn không được hít mấy hơi lại không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì nữa.
“Vừa rồi hình như ngươi dùng tay phải đẩy Khuynh Khuynh?” Tần Tần mặt không biểu cảm đứng trước mặt Liễu Ngọc Thần, tay hắn hơi dùng sức...
Một tiếng ‘Rắc’ vang lên.
Tay phải Liễu Ngọc Thần lập tức bị bẻ xuống, xương cốt đứt gãy, đau đớn khiến mồ hôi hắn ứa ra.
“Ngọc Thần!” Liễu phu nhân kinh hoảng nhìn Liễu Ngọc Thần, ánh mắt phẫn nộ nhìn về Phong Như Khuynh, “Công chúa, thân là công chúa một quốc gia, ngươi không thể sai người hành hung người khác như thế!”
Đôi mắt Phong Như Khuynh vén mở, gợn sóng bất kinh nhìn Liễu phu nhân: “Dựa vào hoàng pháp bổn quốc, hắn muốn động thủ với công chúa một nước thì nên bị tội gì?”
Biểu tình của phu nhân cứng đờ.
Chuyện này quả thật là do Liễu Ngọc Thần động thủ trước, nhưng mà…
“Nhưng việc này cũng chỉ vì công chúa bôi nhọ Song Song trước, Ngọc Thần chẳng qua là sốt ruột che chở nàng thôi.”
Phong Như Khuynh thiếu chút nữa cười ra tiếng.
“Các ngươi nghe thấy ta bôi nhọ Đàm Song Song chỗ nào? Chuyện nàng ta thường xuyên đi vào Liễu gia có đúng hay không? Nàng ta luôn mồm lấy lí do tìm phu nhân Liễu gia, ai có thể làm chứng? Ngược lại, mặc kệ là trong Liễu gia hay là ở bên ngoài, ta chỉ nhìn thấy nàng ta cùng Liễu Ngọc Thần chàng chàng thiếp thiếp dính nhau như sam.”
Đàm Song Song hô hấp cứng lại, quả nhiên Phong Như Khuynh này còn có ý với Ngọc Thần, nếu không vì sao nàng ta luôn nhằm vào nàng?