Beta: MAC
Đúng lúc này, Phong Như Khuynh cảm giác được kiếm trong tay đã xảy ra một chút thay đổi.
Thanh kiếm này chính là thanh mà lúc trước nàng lừa từ trong tay Phù Thần, chỉ là bề ngoài thanh kiếm này quá mức bình thường, nhưng mà ngay cả vỏ kiếm nàng cũng không rút ra được, cho nên vẫn chưa từng sử dụng.
Nhưng hiện tại, nàng phát hiện rõ ràng, thanh kiếm ban đầu đang ảm đạm dường như đã sáng hơn vài phần, ngay cả hoa văn rồng trên thân kiếm cũng trở nên sinh động như thật.
Phong Như Khuynh xoa xoa đôi mắt, sợ đó chỉ là ảo giác của nàng.
Nhưng mà...
Thanh kiếm trước mắt nàng quả thật không đen nhánh ảm đảm như trước nữa mà ngược lại còn mang theo một ít ánh sáng màu xanh nhạt.
Nhìn thấy thanh kiếm thay đổi, trong lòng Phong Như Khuynh vô cùng vui vẻ, nàng dùng sức rút kiếm ra nhưng thanh kiếm vẫn rất nặng, nàng không có cách nào rút được kiếm ra khỏi vỏ.
“Xem ra, là ta nghĩ nhiều,” Sắc mặt Phong Như Khuynh đen thui, “Thanh kiếm này chắc cũng chỉ có thể làm đồ ăn cho Phù Thần thôi, mình không có cách nào để dùng được nó.”
Đặc biệt là, thanh kiếm này còn rất nặng, nàng cầm nó càng thêm bất tiện!
Nếu... Có thể tìm được một chỗ để giấu nó đi thì tốt rồi.
Dù sao, thanh kiếm này không có cách nào để dùng được thì sau này vẫn có thể làm đồ ăn cho Phù Thần, tuyệt đối không thể ném.
Ngay khi nàng vừa nghĩ xong thì trong nháy mắt, trên thân kiếm đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng, và rồi, thanh kiếm mà nàng đang cầm trong tay biến mất giữa hư không...
Phong Như Khuynh trợn tròn mắt.
Kiếm đâu rồi?
Không đợi nàng truy vấn Phù Thần thì một lực hút đột nhiên truyền đến, hút cả người nàng đi theo.
Nàng biết, đây là do Phù Thần đang kêu nàng, cho nên nàng không phản kháng, chỉ để tùy ý cho lực lượng kia đưa mình vào trong không gian.
Vừa vào không gian, Phong Như Khuynh đã thấy trường kiếm đang an tĩnh nằm trên mặt đất, gương mặt nàng đen thêm vài phần, trực tiếp xách Phù Thần bên cạnh lên, hỏi: “Phù Thần, ngươi đã đưa đồ vật ra ngoài, nào có đạo lý lấy về như vậy hả? Hả?”
Phù Thần trợn trắng mắt, liếc nhìn Phong Như Khuynh một cái: “Trước kia có thể đem đồ bên ngoài đi vào không gian, nếu không thì ta với Thanh Hàm cũng sẽ không đưa toàn bộ Thần Dược tông vào không gian, nhưng sau này thì lại không thể được...”
Hắn mím môi, tiếp tục nói: “Cho nên, chỉ cần là đồ gì ngươi đã lấy từ trong không gian ra ngoài thì đều không có cách nào mang vào được."
Ngoại trừ bản thân Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh nheo hai mắt lại: “Vậy chuyện gì đang xảy ra?”
“Ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ biết sau khi ngươi đột phá Chân Võ Giả, trong không gian đã có sự thay đổi, có thể là đã giống như trước đây, có thể để đồ bên ngoài vào trong không gian giống như trước đây, nó cũng tương đương với một cái túi trữ vật.”
Ở Thương Nguyệt đại lục, loại đồ vật như túi trữ vật này, hết sức ít ỏi, cho dù Phong Như Khuynh thân là công chúa của một quốc gia thì cũng không có một cái túi trữ vật như vậy.
Nếu không gian này có thể để đồ thì chuyện này sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Ít nhất... Nàng có thể để đồ trong không gian mà không phải mang quá nhiều vật nặng vội vội vàng vàng.
Phong Như Khuynh vuốt cằm: “Linh khí trong không gian còn nồng đậm hơn so với bên ngoài, nếu như ta ở đây gieo trồng linh dược thì ngươi nói có phải là làm ít công to hay không?”
Phù Thần gật gật đầu: “Hiện tại đã có thể đưa vật phẩm vào trong không gian thì trồng thêm linh dược đương nhiên cũng có thể.”
“Vậy linh thú thì sao?”
Nàng không có quá nhiều thời gian để gieo trồng linh dược.
“Tạm thời vẫn chưa được, hiện tại không gian chỉ có thể để một số ít đồ vật không có linh trí thôi, linh thú có linh trí nên không có cách nào để tiến vào không gian.” Phù Thần lắc lắc đầu.
Tạm thời vẫn chưa được... Cũng chính là... Nói không chừng sau này lại có thể?
“Nếu đã như vậy, thì ta sẽ tự trồng trong không gian trước, còn bọn linh thú vẫn nên canh giữ ở phía sau ngọn núi thôi.”