Sau khi cho Tần Thần uống linh dược, hô hấp của cậu mới dần dần khôi phục. Miệng vết thương trên người cũng đã bắt đầu khép miệng lại, chỉ là toàn thân nhuộm đỏ bởi máu tươi vẫn dọa người như cũ.
Phong Như Khuynh quay đầu nhìn về phía Phù Thần, nhướng mày hỏi: “Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa nói cho ta, sao hai người ra đây được?”
Phù Thần nghi hoặc gãi đầu nhỏ: “Ta cũng không rõ lắm, sau khi mẫu thân đột phá đến Linh Võ giả, chúng ta liền có thể tùy ý rời khỏi không gian, nhưng cũng chỉ có ta và Thanh Hàm có thể ra vào, còn những linh thú đó…… Tạm thời vẫn không thể.”
Linh Võ giả?
Phong Như Khuynh trợn tròn hai mắt.
Nàng vội vàng dò xét linh lực trong người mình, lại phát hiện…… Quả nhiên nàng đã đột phá đến Linh Võ giả?
Này……
Vậy mà nàng, đã đột phá Linh Võ giả!!!
Khoảng cách để được ngủ cùng Quốc Sư, lại gần thêm một bước, thật đáng mừng!
“Phù Thần, làm thế nào để ta đưa cả mảnh đất này vào trong không gian?” Phong Như Khuynh trầm mặc nửa ngày.
Nơi này dù sao cũng là nơi ở của Cửu Đế, cái trong không gian kia chính là giả, nàng muốn đổi hai cái lại cho nhau.
“Mẫu thân, ngươi phá hủy trận pháp, ngay cả sức mạnh canh giữ tế đàn cùng bị phá hủy thì người chỉ cần trực tiếp thu vào là được.”
Trong lòng Phù Thần cũng có chút kích động.
Nơi này tốt xấu gì cũng là nơi nó lớn lên từ nhỏ, luyến tiếc không muốn rời đi.
Phong Như Khuynh nghe vậy, nàng nhắm lại hai mắt, ý niệm vừa động, chờ khi nàng mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng ở giữa mặt cỏ. Nơi ban đầu dừng chân đã biến mất không còn dấu vết.
Đúng lúc này, trong không gian vang lên tiếng Phù Thần khiếp sợ:
“Mẫu thân, sao người có thể tạo ra suối linh thủy?
Phong Như Khuynh sửng sốt, thân hình vừa động đã biến mất dưới bầu trời xanh.
Lúc mở mắt ra, nàng đang đứng thẳng ở giữa không gian.
Khoảng đất phía trước bất thình lình xuất hiện một con suối.
Đầu nguồn không phải sông nên dòng nước lượn thành hình vòng. Cỏ cây ngấm nước xanh mướt tươi tốt, thậm chí còn vương chút linh khí.
Thanh Hàm nuốt nước miếng ừng ực: “Phù Thần ca ca, sao ta cứ thấy cỏ này ăn ngon hơn so với trước đây nhỉ...”
Phù Thần trầm mặc nửa ngày: “Thế gian vạn vật, chỉ cần có đủ linh khí ôn dưỡng đều sẽ biến thành linh dược, chỉ là chúng không phải dược liệu, không có khả năng dùng để chữa bệnh chữa thương, nhiều lắm chính là gia tăng một ít linh lực.”
Nhưng cậu nghĩ mãi không thông, mẫu thân chỉ là đem tòa nhà dọn vào không gian, sao cả suối nguồn linh thuỷ cũng theo tới?
“Sớm biết suối nguồn có thể đi theo ta, ta hà tất mất nhiều như vậy thời gian, chỉ làm ra một bình rượu linh thủy?” Phong Như Khuynh rất ảo não.
Nàng vì linh thủy tiêu phí quá nhiều thời giờ, nếu không, đã sớm rời đi cái này địa phương.
Tuy nhiên có linh thuỷ dùng mãi không hết, thực lực của nàng ngày sau sẽ tăng nhanh hơn.
“Mẫu thân, Tần Thần hẳn sẽ nhanh tỉnh, người rời không gian trước, nếu cậu ta không thấy người sẽ làm ầm lên mất.”
“ Được.”
Phong Như Khuynh khẽ gật đầu.
Nàng tiến vào không gian, ý thức với thân thể cùng nhau vào, sau khi Tần Thần tỉnh lại nhìn không tới nàng, xác thật là phiền toái.
Nghĩ đến đây, Phong Như Khuynh không hề tiếp tục nghiên cứu suối nguồn, thân thể của nàng giống như một trận sương mù, phiêu tán giữa không gian.
Nàng vừa rời không gian, Tần Thần vừa vặn mở hai mắt.
Đôi mắt thiếu niên như cũ sạch sẽ thanh triệt, còn mang theo mờ mịt, chỉ khi nhìn thấy Phong Như Khuynh bình yên cô sự, cậu mới vừa rồi lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
( tấu chương xong)