Đại lục của Phong Tiên giới đã bị Vương Lâm lấy đi nhưng một gian ở đó vẫn còn tồn tại, thông đạo bị Vương Lâm phong kín vẫn còn như trước.
Giờ phút này trong tích tắc khi khí tức truyền ra, cuối thông đạo này, cánh cửa kia run rẩy kịch liệt. Nó không ngăn cản được khí tức này lan tới, khiến cho khí tức kinh khủng này từ trong động phủ theo cánh cửa này tiến vào Quy Nguyên Tông trên Tiên Cương đại lục.
Trong khoảnh khắc khi khí tức này xuất hiện tại Quy Nguyên Tông, toàn bộ tu sĩ của Quy Nguyên Tông sắc mặt đều đại biến. Mấy tu sĩ có tu vi cao nhất thần sắc lại càng lộ vẻ khiếp sợ và không thể tin!
-Khí tức cửu dương của Thiên Tôn...đây...đây..là thiên tôn nào xuất hiện ở gần đây!!!
Trên Tiên Cương đại lục, nơi dãy núi đóng băng. Phàn San Mộng đang ngồi khoanh chân trong băng sơn lúc này sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch không còn chút máu, băng sơn bên ngoài trong tiếng răng rắc liền sụp đổ. Thân thể nàng bay vọt lên lộ vẻ hoảng sợ.
-Đây là...đây là khí tức của đại thiên tôn!!
Trên Tiên Cương đại lục, bên trong Cửu Thập Tam Tông, chiếm vị trí vững vàng nhất chính là Tử Dương tông! Tông phái này có lực lượng đủ để quét ngang tám tông phái khác!
Hết thảy mọi chuyện đều là nhờ trong Tử Dương tông có một đại thiên tôn trong truyền thuyết, là một trong chín mặt trời của Tiên Cương đại lục!
Chẳng qua đại thiên tôn này cực kỳ thần bí, rất ít người biết được tướng mạo, thậm chí ngay cả là nam hay là nữ cũng hiếm người biết. Nhưng đại thiên tôn này càng thần bí thì Tử Dương tông lại càng không ai dám chọc.
Vào lúc này trong đại điện của Tử Dương tông đang có bảy tám lão giả vẻ mặt khổ sở. Phía trước bọn họ là một nam tử trong niên. Nam tử trung niên này vẻ mặt uy nghiêm, đang gầm thét với đám người này.
-Các ngươi nói cho ta biết, chuyện này là thế nào!!!
-Các nàng nói là đi tới tự thú giới chơi. Nhưng ...nhưng mà...
Một lão già trong số đó lí nhí nói, thần sắc rất bất đắc dĩ.
-Đi chơi? Khí tức của đại thiên tôn cũng lan tới rồi còn có thể chơi sao!!
Nam tử trung niên kia rống giận nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ bất đắc dĩ.
-Không mở được tự thú giới. Các nàng phong kín rồi, không cho chúng ta đi vào...
Lão già kìa cười khổ lắc đầu.
-Đại thiên tôn chuyển thế, không được phép sai lầm nửa điểm. Các nàng hiện tại còn đang trưởng thành, còn không thích hợp sử dụng lực lượng của đại thiên tôn hai tiểu tổ tông này đang làm gì chứ!!
Nam tử trung niên dậm chân một cái khiến Tử Dương tông ầm vang, ngay cả mặt đất ngoại giới đều ầm ầm run rẩy.
Bên trong không gian trong cái khe của Vân Hải tinh vực, Vương Lâm ngồi trên tế đàn nhìn hai tay Tham Lang tuôn ra khí tức kinh khủng kia, hai mắt không khỏi lộ vẻ khiếp sợ.
Mặt trời trong hai tay Tham Lang lúc này nhanh chóng bành trướng, đảo mắt một cái đã lớn bằng một người. Mặt trời tỏa ra ánh sáng vạn trượng, khiến chín con hỏa điểu kia xuất ra tiếng kêu thảm thiết, đang muốn lui lại phía sau nhưng dưới ánh mặt trời này đều ầm ầm sụp đổ.
Đạo nhân bảy màu kia lúc này sững người. Hắn dù không được truyền thừa toàn bộ trí nhớ nhưng cũng có một chút khắc vào trong linh hồn, mặc dù đã chia thành tam hồn nhưng vẫn không thể biến mất.
Trong trí nhớ này có sự sợ hãi đối với mặt trời trên Tiên Cương đại lục.
-Đây là ... Đây là khí tức của đại thiên tôn...
Sắc mặt đạo nhân bảy màu đại biến, trong lúc ánh mặt trời này chiếu tới thân thể run lên, phun một ngụm máu tươi, điên cuồng lui lại phía sau. Giờ phút này hắn chẳng còn nghĩ gì tới
chuyện luyện hóa Vương Lâm nữa mà hoàn toàn đã bị khí tức trước mặt này dọa cho tan nát tâm thần!
Không chỉ có hắn mà tứ đại chiến tướng đang lao đi trong La Thiên Tinh Vực. Chiến lão quỷ đang theo sau tứ đại chiến tướng, muốn xem bọn hắn có thể tìm được hồn thứ ba hay không lúc này đột nhiên toàn thân chấn động, xoay phắt người nhìn về phía xa xa, sắc mặt tái nhợt đi.
-Đại thiên tôn!!
Hắn không mở miệng nhưng có một giọng nói từ trong cơ thể hắn ầm ầm vang lên cao vút.
-Tại sao lại có thể như vậy. Khí tức của đại thiên tôn không ngờ lại tới nơi này...chuyện...chuyện này...
Khí tức kinh khủng kia bao phủ cả tứ đại tinh vực trong giới nội, bao phủ cả Thái cổ Tinh Thần, tràn ngập thế giới trong động phủ. Khí tức này đảo qua từng tu chân tinh, từng phàm nhân, mãnh thú. Xuyên thấu qua cơ thể tu sĩ. Dần dần toàn bộ chúng sinh trong động phủ này trong nháy mắt đều ngây ngẩn.
Cũng trong vô số sinh linh này có lẽ có một đầu mãnh thú hoặc có lẽ là một phàm nhân, một tu sĩ sau khi bị khí tức của đại thiên tôn đảo qua kích thích trí nhớ trong linh hồn đã hoàn toàn bị bỏ quên...
Phần ký ức này nếu không có khí tức của đại thiên tôn kích thích thì có lẽ dù có qua ngàn vạn năm nữa cũng không bao giờ tỉnh giấc nhưng giờ phút này ma xui quỷ khiến thế nào trí nhớ này lại từ từ thức tỉnh!
Trí nhớ này chính là hồn thứ ba của thất thải!!
Bên trong cái khe Vân Hải tinh vực, thần sắc đạo nhân bảy màu hoảng sợ, nhanh chóng lùi lại phía sau dùng tốc độ nhanh nhất của hắn điên cuồng rời khỏi cái khe này, phun một ngụm máu tươi, chạy trốn không dám quay đầu lại.
Hắn đối với cái khe Vân Hải tinh vực này đã sinh ra sự sợ hãi nồng đậm. Hắn thế nào cũng không ngờ được, đuổi giết Vương Lâm mà lại có thể dẫn tới khí tức của đại thiên tôn.
Bên trên tế đàn trong cái khe, Vương Lâm ngơ ngẩn nhìn mặt trời bên ngoài thân thể Tham Lang đang phủ lấy toàn thân hắn thoáng một cái liền hút vào bên trong cái khe, hoàn toàn biến mất.
Xuyên qua cái khe, Vương Lâm có thể thấy trong đó có hai tiểu cô nương đáng yêu.
-Hả. là ngươi....
Một cô bé bên trong tự thú giới mơ hồ như thấy được Vương Lâm, vẻ mặt lộ ra sự kinh hỉ.
-Hàm Hàm ngươi nhìn đi. Hắn chính là người ta nhắc tới lúc trước, hắn cũng tên là Vương Lâm.
-Oa Oa, mau phong bế vết nứt lại đi. Mấy lão đầu ghê gớm kia sắp tới rồi. Nếu để bọn họ biết thì nơi này từ sau không còn tới được nữa đâu.
-Đúng, ta phong bế cái khe, ngươi giấu Tham Lang đi, không thể để bọn họ biết được.
Trong ánh mắt của Vương Lâm, cái khe tràn ngập kim quang, dần dần biến mất trong tinh không, không còn nhìn thấy nữa.
Tất cả mọi chuyện đối với Vương Lâm mà nói cho tới lúc này vẫn còn khiến hắn mê man. Hắn ngồi trên tế đàn trầm mặc rất lâu, ánh mắt nhìn về vị trí cái khe biến mất.
-Một trong cửu dương... Đại thiên tôn...
Tinh không yên tĩnh, cũng không có chút ánh sáng nào. Vương Lâm yên lặng ngồi trên tế đàn hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện vừa phát sinh.
-Hai cô bé này không ngờ lại là đại thiên tôn trong truyền thuyết của Tiên Cương đại lục, khí tức tỏa ra có thể bức lui đạo nhân bảy màu khiến hắn hoảng hốt bỏ chạy....
Hai mắt Vương Lâm dần dần sáng ngời.
-Một ngày nào đó ta cũng sẽ trở thành đại thiên tôn!!
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, nửa ngày sau mới mở ra, đã bình ổn lại sự chấn động vừa rồi.
-Đạo nhân bảy màu hẳn là không dám trở lại nơi này. Trước mắt mà nói, nơi này là một địa phương cực kỳ an toàn. Ta muốn cảm ngộ cấm chế bổn nguyên, cũng muốn dung hòa tám giọt
máu của Đạo cổ. Còn có cánh tay của Đạo cổ...
Vương Lâm quay đầu nhìn cánh tay lớn hơn mười trượng kia.
-Nếu có thể hấp thu cánh tay này, dùng nó thi triển thuật Tê Thiên thì uy lực không biết có được vài phần của Diệp Mịch hay không!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng, đợi tới khí hoàn toàn tĩnh tây, tay phải liền giơ lên mi tâm vỗ một cái. Lập tức tám giọt máu tươi của Diệp Mịch liền đồng loạt bay ra.
Tám giọt máu này lơ lửng trước người hắn bên ngoài không tỏa ra ánh sáng nhưng lại có khí tức của Đạo cổ tràn ngập. Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm biến ảo ra, nhanh chóng xoay tròn. Bảy tinh điểm này cuốn lấy nhau, trở thành một dòng xoáy.
Trong mắt trái mắt phải của hắn yêu tinh, ma tinh cũng hiện ra, khiến cho Vương Lâm lúc này thoạt nhìn trông cực kỳ quỷ dị.
-Máu của Đạo cổ ẩn chứa lực lượng của toàn bộ tam tộc cổ...
Tay phải Vương Lâm đưa lên nắm lấy một giọt máu tươi, trầm mặc một chút rồi bóp chặt. Sương máu tỏa ra, bị hắn hút mạnh một cái. Lập tức huyết vụ chia làm bảy phần dung nhập vào bên trong thất khiếu của Vương Lâm.
Lúc này đây cũng không phải đơn giản là dung nạp vào mi tâm như trước mà Vương Lâm đã chính thức hấp thu dung hợp. Một giọt máu tươi bị Vương Lâm hút toàn bộ vào cơ thể xong, thân thể hắn liền lập tức truyền ra tiếng ầm vang. Từng tấc huyết nhục của hắn từng khớp xương của hắn lúc này trong nháy mắt bành trướng lên điên cuồng dung hợp Đạo cổ lực trong giọt máu tươi đó.
Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm hắn nhanh chóng chuyển động ngược lại. Dần dần tinh điểm thứ tám mơ hồ huyễn hóa ra nhưng rất không ổn định, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tán vậy.
Thần sắc Vương Lâm vặn vẹo, cơ thể bành trướng tới khó chịu, mang theo sự thống khổ nhưng hắn cắn răng chịu đựng, Cổ Thần từ Thất Tinh tới bát tinh là một bước nhảy vọt lớn mà
Vương Lâm lại còn phải phân ra một phần khí tức khiến ma tinh vào yêu tinh trong mắt cũng trưởng thành theo. Hắn muốn lực lượng của tam tộc cổ cùng tăng lên thăng bằng mà không phải chỉ đơn thuần là Cổ Thần tăng trưởng!
Thời gian chậm rãi trôi qua. Chớp mắt đã qua bảy ngày. Trong bảy ngày này mồ hôi Vương Lâm ướt đẫm y phục. Hắn mạnh mẽ bảo trì thanh tỉnh, bóp nát giọt máu thứ hai sau khi hấp thu xong lại bóp tiếp giọt máu thứ ba!
Hai giọt máu động thời bành trướng trong cơ thể Vương Lâm khiến cho chẳng những tinh điểm thứ tám trên mi tâm của Vương Lâm càng ngưng thật mà yêu tinh trong mắt trái hắn nhanh chóng xoay tròn, mơ hồ xuất hiện dấu hiệu của yêu tinh thứ tám!
Thân thể Vương Lâm không khống chế nổi sự bành trướng, phía sau cũng xuất hiện hư ảnh Đạo Cổ. Hư ảnh này vặn vẹo, giống như lại trải qua biến Hóa Thần kỳ năm xưa.
Mấy ngày sau hai mắt Vương Lâm mở ra, tay áo vung lên. Năm giọt máu còn lại vỡ tan thành huyết vụ, hoàn toàn bao phủ lấy thân thể hắn. Sương mù chuyển động, nhanh chóng bay vào theo thất khiếu và từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn.
Sương mù này không ngừng tiêu tan những tiếng gầm trầm trầm của Vương Lâm truyền ra từ trong sương mù. Mắt trái của hắn bất ngờ đã xuất hiện yêu tinh thứ tám!!
Yêu tinh vừa hiện lên, yêu khí bùng lên trong tinh không, hóa thành một cơn lốc quét khắp tám phương, vô số mãnh thú trong cái khe này đều phủ phục, không dám cử động chút nào.
Cùng lúc đó, trong mắt phải của hắn tinh điểm Cổ Ma thứ tám cũng biến ảo ra!
Ma khí ngập trời, ầm ầm trào dâng, ma khí tàn nhẫn khát máu cuốn tung tinh không.
Xuất hiện cuối cùng là tinh điểm Cổ Thần!
-Tam tổn thất kiếp...sắp tới rồi!
Sương mù bên ngoài thân thể Vương Lâm đã tiêu tán. Ở trên mi tâm của hắn tinh điểm Cổ Thần thứ tám tỏa ra ánh sáng vô tận, từ trong mơ hồ trở nên ngưng thật!!!