-Thế giới bên ngoài thật là đẹp! Đồ vật bên ngoài thật đồ sộ, người bên ngoài cũng thật là nhiều!
Những tiếng kêu gào có thể coi là thê lương vang lên từ trong khu vực đầy đá vụn mà U Minh thú ẩn thân tại Liên Minh Tinh Vực.
Giọng nói này dường như còn kèm theo một sự hưng phấn bị dồn nén trong bao nhiêu năm tháng. Chỉ thấy một thân thể gầy còm đang giống như giương nanh múa vuốt từ trong khu vực đầy đá vụn này không ngừng gầm thét phóng ra.
Vương Lâm đã quen với việc người điên gào thét, chẳng thèm để ý tới hành động của hắn mà yên lặng nhìn về tinh không phía trước, cảm thụ khí tức mà hắn vô cùng quen thuộc.
Khí tức của gia đình.
-Rốt cục cũng về đến nhà rồi...
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ nhung nhớ. Hắn có nhà ở Côn Hư, nhà ở Chu Tước. Chỉ là người nhà hắn đã mất từ lâu rồi...
Hắn thậm chí cũng không biết tại sao mình còn muốn về nhà. Đây không chỉ là bởi vì Thanh Thủy, vì Tư Đồ Nam mà còn do một cảm giác không rõ ràng trong nội tâm hắn sau mấy ngàn năm phiêu bạt. Dường như Côn Hư luôn có một thứ lực lượng kỳ dị khiến hắn không thể nào dứt bỏ.
Dù là hắn không còn người nhà...
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ bi thương, trong đầu tràn ngập hình ảnh cuộc đời lúc trước. Rất lâu sau đó, Vương Lâm nhắm mắt lại, đôi mắt không có nước mắt, chỉ có nỗi đau.
Tiếng gào thét của người điên yếu dần. Hắn nghi hoặc nhìn về phía Vương Lâm, gãi gãi đầu ánh mắt lộ vẻ mê mang. Hắn chưa bao giờ thấy đối phương lại có vẻ mặt như vậy. Từ vẻ mặt
của đối phương mơ hồ có thể cảm nhận được một tia đau đớn từ tận linh hồn truyền tới.
-Hắc, tiểu nương tử nhà ngươi bị sao vậy? Nói cho bổn vương biết ai bắt nạt ngươi? Bổn vương sẽ xử lý hắn cho ngươi.
Người điên chống tay vào thắt lưng, vênh mặt, tạo dáng vẻ vô cùng uy vũ.
Vương Lâm mở hai mắt, trầm mặc không nói mà chỉ lắc đầu từng bước đi về phía xa, bước thẳng vào trong tinh không, từng bước từng bước nặng nề tiến tới.
Hắn đi rất chậm, ánh mắt nhìn vào tinh không. Nơi này khiến cảm giác quen thuộc của hắn càng ngày càng rõ ràng, dâng lên vô cùng nồng đậm trong lòng hắn.
Bản thân hắn cũng không thể nói rõ vì sao lúc này hắn lại bi thương hơn khi trở lại La Thiên. Có lẽ là do lúc này hắn đã trải qua quá nhiều chuyện, đi quá xa quá xa rồi...
-Ngươi đừng có như vậy chứ. Bổn vương cũng cảm thấy khó chịu, bổn vương rất nhớ Tiểu Hồng, Tiểu Ngân. Hai kẻ đáng chết các người sao không đến tìm bổn vương chứ! Ta nhớ nhà, ta phải về nhà....
Người điên đi theo Vương Lâm, tâm tình cũng chậm rãi bị hắn làm ảnh hướng.
Nhưng tâm tình của người điên này biến hóa rất nhanh, chẳng bao lâu liền quên mất sự bi thương vừa rồi, lại lập tức hưng phấn gào rú lên, điều khiển đá vụn vờn quanh bốn phía, tiến về phía trước gào thét chơi đùa, vui vẻ không còn biết trời đất gì nữa.
Vương Lâm yên lặng đi về phía trước, từ từ chôn chặt nỗi bi thương. Hắn còn có rất nhiều chuyện để làm, chưa thể ngơi nghỉ được.
Nhìn người điên chơi đùa ở cách đó không xa, ánh mắt Vương Lâm lộ một tia hâm mộ. Hắn rất hâm mộ người điên này. Sự vui sướng trên người đối phương, dù là gặp phải chuyện gì cũng chỉ trong nháy mắt đã có thể quên luôn, lại có cách khiến bản thân vui vẻ.
Việc này Vương Lâm không làm được.
Người điên cất tiếng cười vui vẻ, thỉnh thoảng lại lại rống lên tiếng rống khàn khàn. Hai người đi sâu vào trong tinh không, càng ngày càng xa.
Không bao lâu sau, phía trước xuất hiện một tu chân tinh vô cùng to lớn, không kém nhiều so với Thiên Vận Tinh năm xưa nhưng các vệ tinh quay quanh bốn phía xung quanh nó còn nhiều hơn Thiên Vận Tinh rất nhiều.
Tu chân tinh này Vương Lâm hơi xa lạ, chưa từng đi qua.
Bên ngoài tu chân tinh này còn có gợn sóng mơ hồ, lộ ra lực lượng cấm chế.
Toàn bộ tu chân tinh yên tĩnh, giống như một nấm mồ không có bất cứ tiếng động nào.
Người điên khi vừa nhìn thấy tu chân tinh nọ liền lập tức hoan hô, hai mắt bừng sáng, lập tức rống to lên.
-Oa oa oa! Nhiều tiểu nương tử như vậy. Nơi này hay đó. Bổn vương rốt cục cũng thấy được những người khác chơi đùa rồi!
Người điên hưng phấn xoa xoa tay, đôi mắt trông mong nhìn về phía Vương Lâm.
-Ta muốn đi vào đó...
Ánh mắt Vương Lâm đảo qua tu chân tinh nọ, không hề khiến bất cứ tu sĩ nào chú ý đã nhìn rõ ràng tất cả mọi thứ trên tu chân tinh này.
Tu chân tinh này là một tu chân tinh cấp thấp, phàm nhân rất nhiều, chia thành gần trăm quốc gia, tu sĩ cũng không ít. Chẳng qua hầu hết tu sĩ mới chỉ ở bước đầu tiên, số người ở bước thứ hai không nhiều lắm.
Người có tu vi cao nhất trong đó là Tịnh Niết. Nhưng bên trong nền đất tại trung tâm của tu chân tinh này có một cái động rộng rãi, trong đó có bốn người, hiển nhiên là những lão quái bế quan đã lâu.
Trong đó người cao nhất đạt tới thiên nhân đệ tam suy. Nhưng chỉ có một người mà thôi, hai người còn lại đều là thiên nhân đệ nhất suy. Một người còn lại có tu vi Toái Niết.
Bên trong động ở trung tâm tu chân tinh này có lực lượng băng hỏa luân phiên thay đổi, hiển nhiên là những người này nương theo băng hỏa mà áp chế suy kiếp trong cơ thể, đang cố gắng chậm rãi vượt qua.
-Ta có chuyện quan trọng, không thể đi chơi với ngươi được.
Thu hồi ánh mắt, Vương Lâm đã biết nơi này không ai có thể đả thương được người điên.
-Không sao đâu. Ta chơi một mình được rồi. Ngươi nếu theo bên cạnh bổn vương ta lại thấy không được tự nhiên. Ngươi cho dù muốn theo bổn vương cũng không đồng ý đâu!
Người điên hừ nhẹ một tiếng.
Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt nhìn người điên lộ vẻ nhu hòa, chậm rãi nói:
-Nhất định phải tới nơi đó sao? Hay là ngươi đi với ta đi. Đợi ta xử lý xong việc sẽ mang ngươi đi chơi thật vui.
Người điên lắc đầu quầy quậy, quay đầu nhìn tu chân tinh kia, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn, thì thào nói:
-Nhiều người như vậy, chơi nhất định rất vui....còn có không ít tu sĩ. Ha ha, ta lúc đầu chơi tới đây không phải là để kiếm chỗ chơi sao. Ta không đi chỗ nào khác nữa.
Thấy ánh mắt của người điên như vậy, Vương Lâm cười khổ, trầm ngâm một lát. Hắn vẫn còn hơi lo lắng. Dù sao thì tâm trí của người điên này cũng như trẻ con, dù là có thân thể bất diệt những cũng khó tránh khỏi bị người khác lừa gạt.
Chính hắn lừa gạt người điên này thì thôi chứ không cho phép ké khác lừa hắn. Tính cách Vương Lâm ân oán phân minh. Người điên này có ân tái tạo với hắn, hắn quyết không cho bất luận kẻ nào làm tổn thương tới người điên nửa điểm!
-Không được!
Vương Lâm vung tay áo lên. Lập tức một luồng ánh sáng màu vàng lao thẳng tới, kéo người điên đang lao đi trở về.
Trong mắt người điên nọ liền lập tức bùng lên lửa giận, liên tục gào thét, trong kim quang không ngừng dãy dụa. cũng không biết hắn thi triển thần thông gì mà trong nháy mắt có thể thoát khỏi kim quang, vừa tức giận lại vừa đắc ý rống to với Vương Lâm.
-Con bà nó, ngươi dám quản bổn vương sao? Ngay cả ca ca ta cũng không quản được ta.
Bổn vương muốn tới đâu chơi thì nhất định sẽ tới đó! Ngươi là sư tôn của bổn vương thì đã sao. Hừ hừ. Bổn vương có bao nhiêu sư tôn chứ? Để ta tính xem, một người, ba người, tám người....quên mất rồi. Dù sao thì cũng nhiều, có ai có gan quản ta đâu?
-Ta muốn đi chơi.
Người điên căm tức nhìn Vương Lâm, nhe răng tạo một vẻ mặt vô cùng hung ác.
Vương Lâm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người điên. Tính cách của hắn cũng không thích quản người khác, lúc này khi nghe người điên nói kiên quyết như vậy liền hừ lạnh một tiếng, tay phải giơ lên vung về phía trước. Một cái khe trữ vật liền hiện ra, trong đó bay ra hai luồng sáng.
Luồng sáng thứ nhất không ngờ truyền ra tiếng gào thét hưng phấn.
-Không quay về nữa. Lần này nói gì thì nói lão tử cũng không về nữa. Mỗi lần không cần là lại ném lão tử trở về. Lão tử nói gì thì cũng là một kiếm linh có thể lập công lao cho sát tinh cơ mà, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.
Hứa Lập Quốc từ trong luồng sáng lóe ra. Vừa xuất hiện hai mắt hắn liền lóe lên, lập tức thấy người điên.
Người điên nọ cũng sửng sốt nhìn Hứa Lập Quốc.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, đạo quang mang thứ hai từ trong cái khe hiện ra. Đó chính là Lưu Kim Bưu. Lưu Kim Bưu cẩn thận đánh giá bốn xung quanh, sau khi nhìn người điên vài lần liền ho khan vài tiếng, từ trong ánh sáng đi ra.
-Hai người các ngươi đi cùng với hắn, ở trên tu chân tinh này chờ ta, không được để hắn bị thương tổn nửa điểm!
Vương Lâm nói rất ít, bên trong lời nói tràn ngập sự uy nghiêm.
Ánh mắt đảo qua người điên, Vương Lâm xoay người bước về phía xa. Hắn nghĩ với tu vi của Hứa Lập Quốc, lại có Lưu Kim Bưu am hiểu quan sát sắc mặt người khác, người điên ở trên tu chân tinh này hẳn là sẽ không có vấn đề gì.
Như thế là hắn có thể yên tâm biến mất trong tinh không, đi thẳng tới tổng bộ Tu Chân Liên Minh!
-Thanh Thủy sư huynh, Vương Lâm tới rồi!
Vương Lâm đi rồi, Hứa Lập Quốc và người điên trừng mắt nhìn nhau hồi lâu, sau đó đồng thời mở miệng.
-Tiểu nương tử, nói cho bổn vương biết tên ngươi là gì?
-Ngươi là ai?
Hứa Lập Quốc sửng sốt, lập tức lửa giận bừng bừng nhìn chằm chằm vào người điên, mở miệng nói:
-Ai là tiểu nương tử? Lão tử là nam đó!
Người điên cười ha hả, chỉ vào Hứa Lập Quốc đang muốn nói gì đó nhưng chưa kịp mở miệng, ôm bụng cười ha hả, cả người dường như nằm lăn ra đất mà cười bò ra.
-Ngươi là nam? Ha ha...ha ha Tiểu Hồng, ngươi mau tới xem xem. Kiếm linh này nói hắn không phải là tiểu nương tử...ha ha, bổn vương chết cười mất...hả, trời mưa rồi, Tiểu Hồng, mau mang ô cho ta...
Người điên này lầm bầm, ánh mắt dần dần lộ vẻ mê man, không cười nữa mà nhìn Hứa Lập Quốc ngây ngẩn.
Bị hắn nhìn như vậy, Hứa Lập Quốc cũng trừng mắt nhìn lại. Vẻ mặt Lưu Kim Bưu vô cùng kỳ quái, đứng một bên nhìn chằm chằm vào người điên, ánh mắt cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Lưu Kim Bưu lộ thần sắc ngưng trọng, tiến lên vài bước, ánh mắt không ngừng đánh giá người điên. Nhất là sau khi nhìn vẻ mặt đối phương nhìn Hứa Lập Quốc liền gật đầu mỉm cười, nụ cười có chút quái quái.
-Người điên?
-Đúng, là người điên, không sao!
Ánh mắt của Hứa Lập Quốc và Lưu Kim Bưu chậm rãi tiếp xúc, đồng thời chuyển động, tủm tỉm cười nhìn về phía người điên.