Chung Nam trầm mặt, lạnh lùng nói: "Cam tiên sinh, anh muốn lấy mấy thứ này, chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng như vậy!"
Nam nhân mặt dài cười ha hả nói: "Anh có thấy mấy anh em này của tôi không? Hơn hàng sợ chết kia! Chung đội trưởng, anh em cũng nói thật cho anh biết, đúng vậy, không sai, chúng tôi là đánh cướp, nhưng chúng tôi coi như là người của chính phủ, nhân thủ chính phủ không đủ, vừa hay chúng tôi cũng có chút bản lãnh, cho nên ủy thác chúng tôi hộ tống mười mấy đại nhân vật, đừng cho nhóm tôi là thổ phỉ!"
Thấy Chung Nam chỉ hừ lạnh, gã mặt dài cũng không để ý, tiếp tục nói: "Người anh em đừng thấy mười mấy đại nhân vật ở đây tới thành Kim Lăng rồi có thể có chút thế lực, có thể cho các anh em chút ưu đãi, sẽ không quan tâm tới mấy chuyện cơm gạo này! Chính phủ bảo chúng tôi đưa người đi, lại không cho xe không cho thức ăn, anh em chúng tôi muốn sống chỉ có thể cướp, thói đời ngày nay, ai có nằm tay lớn thì chính là vua! Anh em cũng cảm thấy anh là người có bản lãnh, không muốn xung đột với anh, anh hoặc là phân một nửa vật tư cho chúng tôi, hoặc là gia nhập chúng tôi, mọi người tới thành Kim Lăng rồi cùng hưởng thụ giàu sang, nên làm gì bây giờ, anh em đây cho anh một phút suy nghĩ".
Cuối cùng lại bỏ thêm một câu nói: "A, đúng rồi, anh liều chết bảo vệ bọn học sinh này được cái rắm gì! Tôi nghe nói bọn họ còn từng công kích các người, ngẫm lại kỹ xem!"
Nam nhân mặt dài châm một điếu thuốc, cười tủm tỉm mà nhìn Chung Nam, giống như không hề để đội hộ vệ của nhân viên nhà trường vào trong mắt.
Chung Nam không hề nghĩ ngợi nói: "Tôi là học sinh đại học Đông Thân, phía sau phần lớn là học sinh đại học Đông Thân, bạn học bạn thân của chúng tôi đều ở trong đó. Nếu chúng tôi lại loạn, là chuyện của riêng chúng tôi, chuyện anh nói, tôi không làm được, muốn lấy vật tư của chúng tôi đi, chúng tôi nhất định sẽ đổ máu với anh tới cùng!"
Nam nhân mặt dài sắc mặt lạnh lẽo, vừa muốn nói, từ phía sau gã, chui ra một lão già, trên mặt đầy vẻ cười, nói với Chung Nam: "Vị đội trưởng này, tôi tên Chúc Độ Lâm, các người có thể có người từng nghe tên tôi, tôi có thể lấy nó cam đoan, chỉ cần chư vị hộ tống chúng tôi tới thành Kim Lăng an toàn, nhất định sẽ hậu tạ các vị, ít nhất cả đời cơm áo không lo".
Tiễn Đức Đa ở phía sau reo lên: "Lão già, tôi biết lão là ai, không phải là một phú hào sao, lão cứ khoe đi, giờ là lúc nào rồi, nhân dân tệ còn dùng được cái rắm gì, đống tiền kia của lão chỉ là mấy con số thôi, muốn đổi thành thức ăn, nằm mơ đi!"
Lão già không hề tức giận chút nào, ngược lại còn cười nói: "Chàng trai trẻ này, cậu quá coi thường chúng tôi rồi, không nói đến phần lớn lãnh đạo thành Kim Lăng đều là bạn của chúng tôi, mà chính thằng cháu nhà tôi còn là quan viên thành Kim Lăng".
Tiễn Đức Đa buồn cười nói: "Lão lợi hại như thế, quân đội vì sao không bảo vệ trọng điểm lão đi thành Kim Lăng, mà phải để nhóm thổ phỉ này đưa đi chứ? Ha ha!"
Lão già lắc đầu thở dài nói: "Ai không muốn quân đội hộ tống chứ, các người biết toàn bộ thành có bao nhiêu nhân vật trọng yếu không? Chúng tôi có thể có người hộ tống đã cảm ơn trời đất lắm rồi!"
Sự cảm khái của Chúc Độ Lâm khiến cho đại hán xách đao bất mãn, vừa nãy từng đề cập tới gã, trừng mắt nói: "Lão già chết tiệt, không phải ông đây bảo hộ cho, các người cũng không biết đã chết bao nhiêu lần, mẹ kiếp còn hiềm vì không phải quân đội bảo vệ lão, nhổ vào!"
Lão già cười bồi nói: "Lỡ lời, lỡ lời!"
Đại hán xách đao đưa hai tay tới, ném lão già qua một bên, hét lên: "Lão đại, đánh đi, dong dài cái rắm!"
Một vẻ ngông cuồng hoàn toàn không để mọi người vào trong mắt.
Lại nghe một thanh âm nghiêm nghị quát lên: "Tôi xem ai dám ra tay!"
Sở Vân Thăng ngẩng đầu liền thấy, người đến là Đỗ đoàn trường, theo sát phía sau là binh sĩ đông nghịt súng vác vai, đạn lên nòng, cùng với chiến sĩ thức tỉnh cầm các loại vũ khí.
Nam nhân mặt dài hơi ngây ra một lúc, chợt cười nói: "Vị trưởng quan này hiểu lầm rồi, anh em đang thương lượng chuyện hợp tác với Chung đội trưởng".
Đỗ đoàn trường cũng nhìn Chung Nam, hừ lạnh một tiếng: "Tôi mặc kệ các người thương lượng cái gì, tốt nhất không nên gây chuyện, đại học Đông Thân là đơn vị bảo vệ trọng điểm của quân đội, ai dám làm loạn, quân đội sẽ không làm ngơ đâu!"
Nam nhân mặt dài cười khan nói: "Không dám, không dám!"
Nói xong gã đổi giọng, dùng ngữ khí bất đắc dĩ nói: "Vị trưởng quan này, chúng tôi cũng theo sự nhờ vả của chính phủ các người, hộ tống nhân vật quan trọng đi tới thành Kim Lăng trước, nếu không tiếp tế lương thực nữa, dùng tình thế bây giờ mà xem, chúng tôi chỉ sợ không làm nổi nhiệm vụ này, những người này liền trả lại cho quân đội các người vậy!"
Đỗ đoàn trường không trực tiếp trả lời gã, đề nghị nói: "Bản thân tôi có một cách, không biết các người có nguyện ý không?"
Nam nhân mặt dài có chút kỳ quái nói: "Xin rửa tai nghe!"
Đỗ đoàn trường gật đầu, nói thẳng: "Bây giờ đoàn bộ đang triệu tập chiến sĩ thức tỉnh, sắp sửa hộ tống một nhóm người lập tức tới thành Kim Lăng, các người có thể tạm thời gia nhập chúng tôi, do đòa bộ cung cấp đồ dùng và lương thực cho các người, mọi người cùng xuất phát, hợp lại với nhau, tăng cường thực lực lớn thêm và đề cao tính an toàn, anh cảm thấy thế nào?"
Nam nhân mặt dài phất tay gọi hai đồng bọn tới, nhỏ giọng thương lượng một chút, nói: "Cách này ngược lại cũng là một cách tốt, nhưng trừ những gì anh vừa nói, tôi còn một điều kiện, chính là muốn chiếc xe buýt lớn như vậy, anh thấy sao?"
Đỗ đoàn trường trầm ngâm một chút, nhìn về phía Chung Nam, nói: "Chung đội trưởng, các người chịu khó chút vậy!"
Chung Nam chỉ có thể đau khổ gật đầu, đáp ứng phân ra một xe buýt cho bọn nam nhân mặt dài.
Tần Hằng lúc này lại nhổ một bải nước miếng, hướng nam nhân mặt dài "tao phỉ nhổ" một tiếng.
Nam nhân mặt dài sắc mặt phát lạnh, tay phải vung lên, nguyên khí bốn phía đại động, một nhũ băng ở nắm tay gào thét đâm về phía Tần Băng.
Tốc độ nhũ băng rất nhanh, khoảng cách hai người lại gần, Tần Hằng vội vàng lấy liệt hỏa làm phòng ngự, nhưng vẫn không địch lại như cũ, theo thế tới của nhũ băng mà văng ngược ra ngoài, đâm sầm vào xe tải phía sau, miệng phun máu tươi.
Nam nhân mặt dài vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Trưởng quan, Chung đội trưởng, loại rác rưởi này cũng dám đi ra ngoài khiêu khích, anh em thấy ở trước mặt hai vị, tha cho hắn một mạng, trở về vẫn hy vọng Chung đội trưởng quản giáo tốt một chút".
Người tổ 1 lập tức giận dữ, muốn động thủ, Chung Nam vội ngăn cản bọn họ, lạnh lùng nói: "Không nên tự tìm cái chết!"
Chỉ một chiêu, có thể đánh trọng thương tổ trưởng tổ 1, há chỉ là cao thủ!?
Lúc này Đỗ đoàn trường nghiêm túc nói: "Chuyện này dừng ở đây..."
Chưa nói dứt lời, đã nghe binh lính hô to: "Đoàn trưởng! Phi trùng! Phi trùng tới!"
Cái gì!?
Tiếng nói chưa dứt, trên bầu trời đã truyền đến thanh âm vù vù chấn động tâm hồn người khác, một con Thanh Giáp Trùng vô cùng to lớn ở trong đó bổ nhào tới, mục tiêu chính là lão già phú hào kia!
Sở Vân Thăng rút Thiên Ích kiếm ra, người quá nhiều, căn bản không cách nào nằm rạp xuống đất.
Nhưng không ngờ nam nhân mặt dài vì bảo vệ lão già, đưa tay lôi một người trong đội hộ vệ của đại học Đông Thân, ném về phía Thanh Giáp Trùng!
Thanh Giáp Trùng chợt bị binh khí hình người tập kích, bỏ mục tiêu lão già, cắn người bay tới một cái, chân sau đâm mạnh vào, sau đó giương cánh bay cao, người nọ kêu thảm thiết.
Tiếng hét thảm này khiến cho hồn phách Sở Vân Thăng bay lên!
Đó là tiếng của Dư Tiểu Hải!
Gã đứng ở trước đám người, Sở Vân Thăng lại đang đứng sau đám người.
Dưới sự kinh hãi, Sở Vân Thăng phóng vụt lên, giẫm đỉnh đầu mọi người, phi thân vượt lên mui xe buýt, móc ra súng lục đã lâu chưa sử dụng, liều lĩnh rót nguyên khí vào, liều mạng bắn vào phi trùng!
Bắn xong một băng đạn, lại đổi một băng đạn khác! Cứ bắn xong lại đổi! Cho đến khi tất cả băng đạn đều bắn sạch, nhưng Thanh Giáp Trùng càng bay càng cao, Sở Vân Thăng chỉ có thể trơ mắt nhìn nó mang Dư Tiểu Hải đi!
Có thể là vì Sở Vân Thăng cho gã phòng ngự của Lục giáp phù mới chế lại, Thanh Giáp Trùng tựa hồ không xé nát gã, nhưng cắp gã càng bay càng xa, dần dần biến thành một chấm đen.
Lúc này Sở Vân Thăng giống như lọt vào hố băng không đáy, càng rơi càng sâu, hắn biết rõ Lục giáp phù phòng ngự không được bao lâu, trừ khi kỳ tích xuất hiện, nếu không Dư Tiểu Hải căn bản không có hy vọng còn sống.
Dư Tiểu Hải là đồng nghiệp thân thiết nhất của hắn ở thời đại dương quang, lúc hắn điên cuồng mà chuẩn bị vật tư, Dư Tiểu Hải còn thường xuyên tới khuyên hắn về đi làm, ở thời đại hắc ám, Dư Tiểu Hải cũng là người duy nhất hắn dám tín nhiệm.
Sở Vân Thăng vứt bỏ súng lục bắn sạch đạn, rút Thiên Ích kiếm cắm ở mui xe lên.
Hai mắt hắn lạnh lẽo, giơ kiếm chém xuống, kiếm phong lướt tới nam nhân mặt dài.