Sợi tơ này dường như làm ý thức yếu ớt của hắn trở nên ngày càng rõ ràng hơn, nhưng cũng chỉ là một chút, chung quanh vẫn không thể phân rõ hư ảo cùng chân thật.
"Đây rốt cuộc là nơi nào?" Sở Vân Thăng không cảm giác thấy sự tồn tại của cơ thể mình, loại cảm giác này hết sức kỳ diệu, ở trong cái không gian hư ảo này, hắn vừa như là một điểm tại trung tâm vũ trụ, lại giống như là ở mọi nơi, khắp bốn phương tám hướng, hắn chính là thế giới này, thế giới này chính là hắn.
Nhưng hắn lại không thấy rõ cái thế giới này, hết thảy đều hỗn độn, giống như bình thường đang đắm chìm trong giấc mộng.
Hồi lâu sau, cùng với việc "sợi tơ" bị vòng xoáy màu đen hút tới càng lúc càng nhiều, rốt cục cái thế giới này cũng biến hóa, trở thành các sắc thái rực rỡ, đầy sắc màu.
Suy nghĩ của hắn liền thành một mạch liên tục, nhưng nội dung bên trong thì lại ngắt quãng, lẫn lộn, trong thế giới này, không thể nói chuyện, không thể cảm giác, thậm chí không thể hành động, cả thời gian dài chỉ có lẻ loi, trơ trọi, cô đơn lạnh lẽo như đã chết, ý thức lại suy nghĩ miên man, không có quy luật, lúc nghĩ đến cái này, lúc nghĩ đến cái khác, thay đổi liên tục.
Ở đó, vào lúc mà các sắc thái chưa từng xuất hiện, những suy nghĩ miên man của hắn tựa hồ không có chút ý nghĩa nào, cái thế giới này hoàn toàn không phản ứng, nhưng sau khi nó xuất hiện, một sự việc thần kỳ liền xảy ra.
Những sắc thái biến hóa rực rỡ kia, lại theo sự biến đổi trong ý thức của hắn, cuồn cuộn thay đổi; tại thời điểm khi hắn nhớ tới thành Kim Lăng, nhớ tới một nhà bác gái hắn, dường như liền xuất hiện bóng dáng của các nàng; lúc hắn nghĩ tới thời điểm Thục thành bị diệt, dường như cảnh tượng thi thể đầy trời lại hiện ra trong thế giới rực rỡ này, khi hắn giật mình chuẩn bị cẩn thận "nhìn" lại, những bóng dáng kia, cảnh tượng kia hết thảy lại lập tức bắt đầu mơ hồ, xoáy tròn, nghiền nát, tan biến vào trong hư ảo.
Đủ loại cảnh tượng kỳ quái trong nháy mắt hiện ra rồi lại lập tức tiêu thất; cao ốc vạn trượng đột ngột mọc lên từ đất, muôn vàn ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, Tinh Không rực rỡ như biển sâu lấp lánh... Chỉ cần hắn nghĩ đến liền lập tức xuất hiện, cả thế giới chỉ như một “Ý niệm" của hắn, giống như ý nghĩ của hắn được diễn biến thành nhiều loại thế giới; nếu như nói vào lúc trước khi các sắc thái xuất hiện, là chìm đắm vô thức trong giấc mộng, thì bây giờ càng giống như thanh tỉnh giữa "mộng cảnh".
Thời gian cứ trôi, cùng với nó, tư duy ý thức của Sở Vân Thăng dần trở nên lắng đọng, chẳng còn phiêu hốt bất định, thiên mã hành không, chỉ còn lại duy nhất một chủ đề: đây là đâu? Cùng với đó, thế giới cũng dần trở nên tối tăm, không rõ.
Chỉ chốc lát, bỗng nhiên, một "tia chớp" cực sáng phá vỡ thế giới tối tăm, mù mịt, những hình bóng thay nhau xuất hiện, tấm bia đá, hắc khí, nữ nhân che mặt, côn trùng...
Giống như bình thường kéo kén thành tơ (DG: cái thành ngữ này ý chỉ đào sâu tìm tòi, phân tích kĩ lưỡng, tiếng việt có câu thành ngữ nào tương tự không nhỉ :p), giữa thế giới đen tối, mờ mịt, ba nghi vấn dần nổi bật:
"Không gian Không Chiều?"
"Mình vào đây bằng cách nào? Phải chăng cùng vòng xoáy hắc khí có quan hệ?"
“Nếu có quan hệ, thì vòng xoáy hắc khí này lại từ đâu mà tới?”
"Suy nghĩ của hắn lập tức quay ngược thời gian, hiện ra đầu tiên là thời điểm hắc khí xuất hiện lần thứ hai, xa hơn nữa là lần đầu tiên, khi hắc khí vừa mới xuất hiện, cả hai tình cảnh, một lần là vào lúc cùng Minh hợp thể ở Thục thành, một lần là lúc hắn đúc lại thân thể Mân sau khi Đại Trùng chết!"
Trong giây lát, thời điểm hai lần xuất hiện của hắc khí đó, một điều kiện tiên quyết, nổi bật chung, lập tức hiện ra!
Hợp thể ở Thục thành, cùng đúc lại thân thể ở Cảng thành (Hương Cảng, Hồng Kông - DG), đều liên lụy đến mạng nguyên!!!
Thục thành hợp thể và lần thứ nhất, khi hợp thể cùng Ngốc Đại Trùng bất đồng, lần kia hợp thể là vì Ngốc Đại Trùng cùng thân thể Xích Giáp trùng của hắn khi đó đều được thai nghén từ một thể, dựa vào cơ sở có chung nguồn gốc sản sinh huyết nhục mà phát động thành công, cũng chính vì vậy, mà tại thời điểm sau khi hợp thể, dù phân nửa sinh cơ huyết nhục cho Ngốc Đại Trùng, hắn vẫn có thể bình thường, không khó khăn, nhanh chóng thoát khỏi trạng thái hợp thể.
Mà Thục thành, cùng MInh hợp thể, nhưng chính là dùng sự giống nhau của sinh mệnh chi nguyên làm cơ sở, tiến tới cưỡng ép phát động, cùng tình huống đúc lại thân thể Mân có bản chất giống nhau, quá trình dung hợp cuối cùng thân thể Mân xuất hiện thể sương mù, chính là do bản thể kích phát, cũng chỉ có thể có quan hệ cùng mạng nguyên!
Mạng nguyên! ?
Sở Vân Thăng dường như đã bắt được vấn đề hạch tâm, thể giới xung quanh bỗng chốc trở nên chợt minh chợt ám, như có gì đó đang tồn tại.
Tại khung cảnh sáng tối khó lường đó, một nữ nhân che mặt dần dần xuất hiện, vô số lời nói như tiếng sầm rền vang lên khắp không gian:
"Chúng ta, hết thảy sinh mạng có ý thức, đều ở tại một không gian khác - không gian Không Chiều!"
"Không cần kỳ quái, kết luận này là do chúng ta dùng vô số năm tháng cùng với toàn bộ văn minh lịch sử đổi trở về, thời điểm mà chúng ta hiểu được, cũng kéo theo sự hủy diệt."
"Không gian Không Chiều, không có giới hạn chiều, sẽ không có khái niệm không gian lớn nhỏ, xa gần, người có thể coi nó là một điểm, cũng có thể cho nó vô cùng lớn, nó tồn tại bên trong đầu ngươi, lại không tồn tại trong đầu ngươi, nó chính là ý thức của ngươi, là bản thân ngươi."
"Vào lúc khi trục thời gian tồn tại trong không gian Không Chiều của ngươi, tính mạng của người liền có ý nghĩa tồn tại, nói một cách khác chính là "Còn sống", thời điểm khi trục thời gian từ không gian Không Chiều của ngươi biến mất, tính mạng của ngươi liền không có chút ý nghĩa nào, cũng chính là "Đã chết"."
"Khi ngươi nhắm mắt lại, sau khi đoạn tuyệt tất cả các giác quan thần kinh, ngươi còn có thể cảm giác được cái thế giới này tồn tại hay không? Không thể! Nhưng thế giới không có biến mất, chẳng qua là ngươi không cảm giác thấy mà thôi, trong mắt cùng nhận thức của người khác nó vẫn tồn tại như trước."
"Mà ý thức của ngươi, lại có ý niệm của riêng mình, không thể phục chế, độc nhất vô nhị, không tồn tại cùng với các đồ vật trong không gian ba chiều, bốn chiều..., hay bất kỳ không gian có chiều nào, chúng là hai thế giới độc lập, thông qua con người, động vật, thậm chí là thực vật, những sinh mạng thể này, cùng với thế giới có chiều sinh ra liên kết, cũng đã đem cảm giác không gian vào trong thế giới tư duy – không gian Không Chiều."
"Một người sau khi chết, không gian Không Chiều chính xác cũng sẽ tùy theo mà hoàn toàn biến mất."
...
Tư duy trong ý thức Sở Vân Thăng càng ngày càng rõ ràng "lầm bầm lầu bầu”: Khi ngươi nhắm mắt lại, đoạn tuyệt tất cả giác quan, còn có thể cảm giác thế giới tồn tại không?
Thế giới xung quanh không ngừng sáng - tối, đột nhiên lắc lư một cái, tại phụ cận, nơi mà hắn không thể xác định xa gần, cao thấp, bỗng nhiên như xuất hiện ngàn vạn sợi thần kinh phân nhánh, trong đó chỉ có vài nhánh nhỏ bé không đáng kể phát ra những tia sáng hồng yếu ớt, mà mặt khác, toàn bộ ngàn vạn sợi lại như đã chết, ảm đạm, tĩnh mịch.
"Ta hiểu được!" ý thức Sở Vân Thăng vừa tĩnh lặng xuống, ngàn vạn sợi sắc thái xung quanh thế giới đột nhiên biến mất không dấu vết, chỉ còn lại một mảnh mù mịt, hôn ám.
Sau một hồi hắn "nhìn chằm chằm" vào cái vòng xoáy hắc khí kia, không biết tại sao lại toát ra một cái ý niệm kỳ quái: "Ta, bản thân ta, chính là ra đời như vậy sao? Thế nhưng ---------"
Bỗng nhiên, hắn dường như đã chạm đến một giới hạn nào đó có khả năng tự hủy diệt, toàn bộ thế giới tối tắm, mù mịt khoảnh khắc như trở nên đại loạn, như biển gầm, gió lốc, đất sụp, trời sập, một cỗ hấp lực cực lớn, xuất phát từ cái vòng xoáy màu đen kia...
Sở Vân Thăng mãnh liệt mở mắt!
******
Thiên Diệp Tầm mười sáu tuổi, có một đôi mắt sáng ngời, một chút, một ít, dù sao so sánh với người khác, có thể nhìn càng thêm xa hơn, rõ ràng hơn.
Từ một tháng trước, nghe các anh võ sĩ trở về nói cái cây khổng lồ cho trái cây biến mất, bờ Trường Giang, dần dần xuôi theo ven bờ ra biển, trôi nổi rất nhiều thi thể quái vật cực lớn, cực kỳ khủng bố, bị sóng sông và sóng biển đánh vào bờ, lúc mới bắt đầu, các nàng còn có thể nhận thức vài loại quái vật, về sau, thời điểm mà thi thể quái vật bị đánh vào càng thêm vĩ đại, càng thêm khúng bố, thì cho dù là người mà các nàng phụ thuộc, Thu Nguyệt Gia đương chủ cũng chưa từng thấy!
Rất nhiều người nói, Thần linh trên đại dương bao la đã tức giận, phạt xuống thiên hỏa lôi điện, đem những kẻ từng là bá chủ đại dương này xử tử. Tuy rằng rất nhiều người đã từng sống trong thời đại Dương Quang cũng không tin loại lời nói vô căn cứ này, nhưng ai có thể giải thích, tại sao mỗi ngày lại có nhiều thi thể quái vật trôi nổi đến như thế?
Đủ loại màu sắc huyết dịch đều muốn nhuộm mặt biển biến sắc, lúc nước sông, sóng biển lui bước, những huyết dịch này liền lưu lại bên bờ biển Giang Bắc.
Toàn bộ Thu Nguyệt gia tộc, nam nữ, già trẻ lớn bé, miễn là còn sống đều phấn chấn, không biết ngày đêm làm việc tại bờ biển đóng quân của Thu Nguyệt gia tộc.
Thiên Diệp Tầm và mười thiếu nữ khác cùng một chỗ, đi theo đằng sau mấy thím, mấy cô, trợ giúp cha, anh đang dốc sức liều mạng cố gắng phân giải thi thể quái vật, đem thi thể cắt thành từng khối, từng khối, dùng băng tuyết thoa tốt, để lên xe gỗ chở về nhà cất giữ.
Trên mặt cha, anh và bọn tỷ muội lộ ra dáng tươi cười đã lâu không xuất hiện, những thi thể quái vật này, đủ cho bọn hắn ăn được một thời gian rất lâu. trong đoạn thời gian này, rốt cuộc bọn hắn không cần liều chết vụng trộm đi tìm tòi đồ ăn ở phía tây Phổ Giang, những người Trung Quốc kia bắt được bọn hắn, mắng bọn hắn là tiểu thâu, đuổi bọn hắn chạy về Nhật Bản, mỗi lần đều bị đánh thành trọng thương, còn có mấy lần có người đến mạng cũng ném đi, chỉ là, vì có thể tìm được đồ ăn, vì sống sót, dù khó khăn thế nào, dù phải chui nhủi trong đất thì cũng phải chui...
Đương chủ nói, nơi này là lãnh địa của người khác, vì tồn tại, vì sống sót, nhất định phải nhẫn nại, lấy được sự đồng tình, thông cảm của những người Trung Quốc kia, cùng nhau đối kháng côn trùng; thế nhưng đại lĩnh chủ Lập Hoa Gia (mấy chương trước để là Lập Hoa Giám, từ chương này sửa lại thành Lập Hoa Gia cho phù hợp với hoàn cảnh – DG) đương chủ lại nói, nhất định phải dùng vũ lực chiếm lấy chỗ này mới có thể chân chính sinh tồn được mà không còn băn khoăn.
Các lĩnh chủ mỗi ngày đều cãi lộn, thời điểm kịch liệt, thậm chí có người bị Lập Hoa đại lĩnh chủ xử tử, Thiên Diệp Tầm chỉ là một cô gái bé nhỏ tầm thường, nàng không hiểu những thứ này, chỉ biết là cha và anh hướng Thu Nguyệt gia chủ tuyên thệ thuần phục, như vậy lời Thu Nguyệt đại nhân nói liền là đúng!
Đối với tương lai tràn ngập ước mơ, nàng vùi đầu, bắt tay vào phân cách thi thể quái vật, khi thì ngẩng đầu, nhìn về phía xa xa, cửa biển nơi Trường Giang nhập vào, địa phương phân chia cho Tinh Dã Gia, chỗ đó, một thiếu niên tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn, Tinh Dã gia thiếu đương chủ, năm nay cũng mười sáu tuổi, chẳng những là một võ sĩ thức tỉnh, mà còn nghe nói từng một mình giết chết quái vật xúc tu, trong phạm vi các lĩnh chủ phụ cận, là hoàng tử trong lòng của rất nhiều các cô bé giống như nàng.
Nhưng nàng cũng chỉ dám tưởng tượng mà thôi, người thân phận như vậy, không phải là người có thân phận ti tiện như nàng có thể ngưỡng mộ, hơn nữa Tinh Dã Gia đương chủ, là người ủng hộ kiên định của Lập Hoa đại lĩnh chủ, cùng với Thu Nguyệt đại nhân của các nàng rất bất hòa.
Nàng lại vùi đầu, chuyên tâm mà phân tách thi thể quái vật trong tay, đúng lúc này, trên Trường Giang lướt tới mấy con thuyền chở rất nhiều thi thể quái vật, dừng giữa địa bàn của Tinh Dã gia cùng Thu Nguyệt gia, trong lúc những người lớn của Thu Nguyệt gia vội vã chuẩn bị đem thi thể đưa qua, thì Tinh Dã gia với thái độ khinh thường hành vi của Thu Nguyệt gia, mỗi người đều rút trường đao chuẩn bị tử chiến.
Thiên Diệp Tầm tâm đã treo đến cổ họng, người Trung Quốc phía tây Phổ Giang yêu cầu bọn hắn mỗi hai ngày một lần phải cống nạp một bộ phận thi thể quái vật, Thu Nguyệt đại nhân đã ngầm đồng ý, nhưng Tinh Dã gia mỗi lần đều liều chết chống cự.
Thiếu đương chủ Tinh Dã gia là người xông lên đầu tiên.
Cùng lúc đó, nơi biển sâu, một con quái vật biển vô cùng to lớn, đột nhiên trong bụng kịch liệt đau nhức, dốc sức liều mạng giãy dụa, kinh hoàng lo sợ, hướng bốn phía đi loạn, nhằm hướng bờ biển Thân thành lao đến.