Tốc độ của vật thể bay cực nhanh!
Nó hoàn toàn đi ngược lại tiêu chuẩn vật lý thủy động học và cơ học cổ điển, xẹt qua bầu trời đêm với quỹ đạo vận hành không hề có quy tắc.
Trong chớp mắt, Sở Vân Thăng không kịp suy nghĩ kỹ càng, lập tức ôm theo Tần Kỳ Anh trong lòng, lao như đạn bắn về phía đối diện, chui vào trong tòa lầu nhỏ vừa rồi nơi hắn cho bốn con Thanh Giáp Trùng hình thái nguyên thủy ăn.
Bất luận là đồng bọn của người áo choàng hay của cô gái áo trắng, Sở Vân Thăng đều không muốn phát sinh xung đột với đối phương lúc này. Một khi khai chiến, không chết thì cũng bị thương. Dù có may mắn chiến thắng, thì tổn thất đó hắn cũng không thể nào chịu nổi. Bọn chúng quả thật quá mức mạnh mẽ!
Nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn bây giờ là nhanh chóng tìm được di vật của tiền bối sách cổ, sau đó nghĩ cách xuyên qua "mặt kính", tìm kiếm tung tích thành Kim Lăng, chứ không phải là hao tốn thời gian, tinh lực, lực lượng lãng phí cho cái đám phi nhân loại này.
"Đừng nói chuyện!"
Sở Vân Thăng mang theo Tần Kỳ Anh bò lên tầng ba, nhỏ giọng cảnh cáo.
Tần Kỳ Anh gật đầu. Tuy rằng trong bóng tối, hai người đều không thể nhìn thấy mặt mũi, dáng vẻ của đối phương, nhưng nàng có thể cảm nhận được vẻ khẩn trương, cùng với sự nghiêm túc trong giọng nói của Sở Vân Thăng. Nàng không hoài nghi chút nào, chỉ cần mình phát ra một chút tiếng động không nên, người đàn ông này sẽ không chút do dự giết chết mình ngay tại chỗ.
Khi ở xa trên bầu trời, vật thể bay chẳng qua chỉ là một điểm sáng. Khi đến gần mặt đất, mới hiển hiện ra thân hình khổng lồ, to khoảng chừng nửa cái sân bóng đá của nó.
Nó cũng không phải hình tròn hay hình bầu dục như trong truyền thuyết, mà là hình ngũ giác đều cân xứng, đều đặn lắp đặt năm vật thể lóe ra ánh sáng màu lam. Hẳn là máy năng lượng mà Tần Kỳ Anh đã nói, cộng thêm cái lớn nhất ở chính giữa, tổng cộng vừa đúng sáu cái.
Lớp vỏ ngoài màu đen, kết hợp với những đường nét trang nghiêm. Vẻ ngoài tuy nhìn qua có chút tang thương và cũ kỹ, nhưng trong mắt loài người, nó chính là thứ công nghệ cao cấp thứ thiệt!
Vật thể bay tựa như một vật rơi tự do hạ thẳng xuống, tới độ cao khoảng mười tầng lầu thì đột ngột ngừng lại, như thể trên người nó không hề tồn tại trọng lực và lực quán tính.
Ngay sau đó, cái máy năng lượng lớn ở chính giữa cấp tốc đóng lại, ánh sáng màu lam của năm máy năng lượng khác cũng yếu dần, thân hình nó chậm rãi tiếp tục vuông góc hạ xuống.
Nó tới quá mức đột ngột, lại mang vẻ thần bí vô cùng. Sau khi bóng tối bao trùm địa cầu, đây là lần đầu tiên nhiều người được tận mắt được tiếp xúc với thứ tồn tại trong truyền thuyết này ở khoảng cách gần như vậy. Sở Vân Thăng cũng không ngoại lệ, hắn trốn sau cánh cửa sổ tối đen, nhìn chằm chằm vào vật thể bay, không biết nó muốn làm gì?
Bắt con người? Hay là cứu con người?
Đám học sinh và Thiên Hành Giả trong đại sảnh đều chạy cả ra ngoài, ngẩng đầu lên, đón lấy vầng sáng của vật thể bay, thần sắc khác nhau nhìn nó.
"Này! Mau cứu chúng tôi!" Một tên nam sinh đầy ảo tưởng quơ quơ cánh tay, lớn tiếng hô hào.
"Chúng tôi là con người, là người trái đất, không phải quái vật, giúp chúng tôi một tay với!" Một cô nữ sinh khác cũng kích động hô.
"Cậu nói chúng nó có giúp đỡ chúng ta không?" Có người hỏi bạn học của mình.
"Nói không chừng nó sẽ bắt chúng ta đi làm thí nghiệm!" Người kia trả lời lạnh băng.
...
Vật thể bay càng lúc càng thấp, mãi đến độ cao cỡ năm tầng lầu mới ngừng lại. Năm cái máy năng lượng đồng loạt tắt ngúm, cũng không biết là nó dựa vào lực lượng gì giữ mình lơ lửng. Ngay sau đó, tại vị trí máy năng lượng xoay tròn chiếu ra năm ngọn đèn công suất lớn, chiếu rọi khắp nơi, lần lượt đảo qua đám người bên dưới.
"Chúng nó đang làm gì?"
Tiễn mập mạp ôm theo một cô gái đi ra khỏi đại sảnh, khiếp đảm hỏi. Đừng nhìn hắn khi đứng trước mặt người bình thường kiêu ngạo không ai bằng, lúc này, trong lòng hắn cũng chỉ có sợ hãi và mờ mịt.
"Hình như… hình như là đang tìm thứ gì đó?" Cô gái trong ngực hắn thử phỏng đoán.
"Ở đây ngoài người ra, làm gì còn thứ gì khác?" Tiễn mập mạp lầm bầm.
"Nói không chừng chúng nó đúng là đang tìm người, có khi chính là mấy Thiên Hành Giả các ngươi cũng nên!" Trong đám người không biết ai nói một câu như vậy, xem ra là người bất mãn với đám Thiên Hành Giả phía Tiễn mập.
Ngay sau đó lại có người tiếp một câu: "Biết đâu đấy, người bình thường chúng ta không có giá trị nghiên cứu gì, Thiên Hành Giả thì không giống rồi..."
Tiễn Hưởng chợt giật bắn người, hai câu này quả thật rất có đạo lý. Trong lòng hoảng hốt, cũng không màng tìm kiếm xem là tên khốn kiếp nào đang trù ẻo đám Thiên Hành Giả bọn hắn, cũng không quan tâm đến mỹ nhân trong ngực, giơ hai chân đã có chút nhũn ra của mình vọt vào đại sảnh, định tìm chỗ núp đi.
Lúc này, vật thể bay kêu "tích" một tiếng, một giọng nói máy móc rõ ràng truyền khắp toàn bộ khu phố:
"Con người! Con người!
Tất cả con người bên trong phòng đi ra ngoài, đừng thử phản kháng, đừng thử ẩn nấp, máy thăm dò của chúng ta có thể phát hiện ra tất cả vị trí của các ngươi!
Ta lặp lại một lần, chúng ta không muốn gây xung đột, nhưng kẻ ẩn nấp không đi ra, giết không tha !
Ta cho các ngươi một phút!”
Sở Vân Thăng nhướng mày, người trên vật thể bay cũng biết nói tiếng Hán như cô gái áo trắng, nhưng không biết đây là đồng bọn của cô ta hay là đồng bọn của tên áo choàng.
"Thiếu tá Tần, ta đưa cô xuống dưới." Nơi này là tầng ba, Tần Kỳ Anh chỉ còn nửa cái mạng, dựa vào sức lực của bản thân, nàng căn bản không thể đi xuống dưới, nhưng lại không thể để nàng lại chỗ này.
Sở Vân Thăng không biết trình độ khoa học kỹ thuật của đối phương tiên tiến tới mức nào. Nhưng hắn biết, bất luận là cô gái áo trắng hay là tên áo choàng, làm trái với ý bọn chúng đều không có kết quả gì tốt. Hắn còn chưa muốn hại chết vị sĩ quan trẻ tuổi này.
Tần Kỳ Anh không muốn xuống cũng không được. Trên thực tế, nàng cũng giống Sở Vân Thăng, âm thầm nghi ngờ cái vật thể bay này tới là vì nàng. Thực tế, nàng còn lo lắng một chuyện khác. Trong tay nàng còn nắm giữ một bí mật kinh thiên động địa mà nàng không hề hé răng với Sở Vân Thăng.
Cho nên khi Sở Vân Thăng mang theo nàng ẩn nấp, nàng chỉ chú ý tới sự khẩn trương của Sở Vân Thăng trong một thoáng, cũng không có tinh lực suy nghĩ sâu về nguyên nhân trong đó. Trọng điểm tâm tư của nàng là ở trên người mình.
Nhưng nàng hiện tại không thể không xuống dưới được, ngoại trừ Sở Vân Thăng, nàng chính là người duy nhất ở đây biết được chúng nó lợi hại cỡ nào.
Sở Vân Thăng nâng nàng lên, lén lút đặt nàng ra ngoài cửa chính. Thân thể của chính mình thì ẩn vào khoảng bóng tối phía sau cửa. Nếu bức tường không thể ngăn cản sự dò xét của bọn chúng, vậy thì có trốn trong nhà cũng vô ích mà thôi.
Hắn có Lục Giáp phù cấp hai che giấu hơi thở, chỉ cần không đứng ngoài sáng, hắn không tin những tên phi nhân loại này có thể dễ dàng nhìn thấu được hắn. Đương nhiên, đây đều là hắn cẩn thận thôi. Cái vật thể bay này muốn làm gì còn không ai biết, có lẽ căn bản chẳng có chút liên quan nào đến hắn.
Một phút đồng hồ rất nhanh trôi qua.
Thời gian vừa đến, từng luồng ánh sáng trắng ngà như tia laser, từ trong đường ống ở xung quanh viền vật thể bay bắn ra. Tổng cộng là ba tia, tất cả bắn về phía tòa nhà, bên trong nhất thời truyền ra ba tiếng hét thảm.
Tiễn mập đang đứng ở cửa đại sảnh bị dọa cho hồn vía lên mây, vừa rồi nếu mình trốn vào, hiện tại không biết có còn mạng hay không nữa!
Năm chùm sáng như đèn pha, vẫn đang không ngừng quét qua quét lại trên khuôn mặt và thân thể mỗi người.
"Con người!
Đây là hình phạt dành cho kẻ không tuân thủ hiệp định!
Chỉ cần các ngươi thành thực hợp tác, chúng ta sẽ đảm bảo an toàn tính mạng của các ngươi.
Hiện tại, xin chú ý hình ảnh này!"
Theo những lời nó nói, cái mặt cầu của chiếc máy năng lượng lớn nhất ở chính giữa vật thể bay xoay tròn qua đây, bắn ra một cột ánh sáng nhàn nhạt màu xanh lục, ở chính giữa cột sáng từ từ hình thành một hình ảnh không gian ba chiều.
Sở Vân Thăng theo bản năng nép mình vào sau cánh cửa, vẻ mặt cực độ cổ quái và nghiêm túc. Cái hình ảnh ba chiều kia không phải của ai khác, mà chính là bản thân hắn!
Đầu óc hắn vận hành hết tốc lực, cái đám vương bát đản này, quả thật là đang tìm kiếm mình!
Mà một người khác, chính là Tần Kỳ Anh ngồi cách Sở Vân Thăng không xa, nặng nề thở phào nhẹ nhõm. Nàng tuy không nhận ra người đàn ông trong hình ảnh ba chiều kia, nhưng hiển nhiên đối phương không phải đang tìm kiếm bản thân mình. Bằng không, dù với ý chí của một người lính, chỉ sợ nàng cũng không biết phải làm gì mới phải.
Chỉ có điều, bóng dáng người đàn ông trong hình ảnh dường như có chút quen thuộc...
Đồng dạng, người cảm thấy bóng người này hết sức quen thuộc cũng không chỉ có một mình Tần Kỳ Anh, còn có một người càng quen thuộc hơn so với nàng, người đó chính là Edgar da đen! Trái tim của y đang ầm ầm đập loạn....
Tiếp đó bóng người trong hình ảnh chợt biến đổi. Một bộ chiến giáp đỏ sậm với những đường nét sắc bén bao trùm lên thân thể người đàn ông trong hình, che kín tất cả vị trí, cũng hiển lộ ra thanh kiếm màu xanh vô cùng sắc bén của hắn!
Sở Vân Thăng hít một hơi thật sâu, thân thể lần nữa lùi về sau một bước, hoàn toàn ẩn mình vào trong bóng tối, toàn thân chiến giáp chuẩn bị khởi động, kiếm Thiên Ích chuẩn bị sẵn sàng.
Hắn đại khái đã có thể đoán được chiếc vật thể bay này thuộc về thế lực nào rồi. Ở Kim Lăng hắn chỉ tiếp xúc qua hai tên phi nhân loại, một là cô gái áo trắng, một là tên áo choàng, tên áo choàng đã bị hắn giết chết ngay tại chỗ, còn cô gái áo trắng thì chẳng biết tung tích.
Lúc đó, chiến giáp của hắn vẫn còn là chiến giáp loại hai bình thường, màu đỏ sậm, không phải là màu xanh ngọc như hôm nay. Có thể ghi nhớ kỹ càng diện mạo của bản thân hắn, đồng thời hiểu biết về chiến giáp vẫn còn dừng ở màu đỏ sậm, chỉ có thể là cô gái áo trắng không biết tung tích kia mà thôi.
Hắn không biết lúc này cô ta có đang ở trên chiếc vật thể bay này không. Hắn phải chuẩn bị sẵn sàng cho trường hợp bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ chiến đấu. Tấm Phong Thú phù phong ấn Tử Viêm Ma Trùng đã xuất hiện trên tay, tám tấm phù phong ấn Thanh Giáp Trùng hình thái thứ hai cũng được lấy ra. Đã không đánh thì thôi, còn nếu đánh, hắn sẽ dốc hết sức mạnh cho một đòn mạnh nhất!
Bóng người trong hình ảnh ba chiều đã chia thành hai, một bên là hình ảnh hắn mặc chiến giáp, một bên là hình ảnh bình thường của hắn. Hai bức hình ba chiều, to lớn rõ ràng, thay nhau xoay tròn qua lại hiển hiện.
Lúc này, cái giọng nói máy móc bên trong vật thể bay lại lần nữa vang lên:
"Con người!
Xin quan sát kỹ càng hình ảnh này. Hắn cũng là một con người, dùng cách đặt tên của các ngươi, hắn gọi là Sở Vân Thăng, đến từ Thân Thành, vừa mới rời khỏi Kim Lăng. Hễ là ai có thể cung cấp tin tức chính xác về người này, chúng ta sẽ lấy thức ăn dồi dào và các loại vũ khí tiên tiến để trao đổi!
Nếu như tình báo mà ngươi cung cấp cực kỳ có giá trị, hoặc giúp chúng ta tìm được hắn, chúng ta có thể bảo hộ người đó an toàn cả đời, cũng cung cấp sức mạnh mà các ngươi tha thiết ước mơ!
Thậm chí - chúng ta có thể cho các ngươi cơ hội được gia nhập vào chúng ta!
Hiện tại nói cho ta biết, các ngươi đã gặp qua người này hay chưa?"
Lời nó nói vừa dứt, đám người trên mặt đất lập tức như nổ tung. Không ai ngờ được rằng, cái vật thể bay khổng lồ tiên tiến như khoa học viễn tưởng này, đáp xuống nơi này, tiêu tốn nhiều thời gian như vậy, thậm chí đã bắn chết ba người, cũng chỉ vì tìm kiếm một con người giống như bọn họ!
Người kia là ai? Không ngờ lại khiến chúng nó phải bay dọc bay xuôi tìm kiếm suốt đêm? Thậm chí còn đưa ra cái giá trên trời!
Nhìn chiếc khay lơ lửng giữa trời mà vật thể bay chậm rãi đưa ra, trên đó chất đầy bánh mì, bánh quy, xúc xích, cùng với các loại vũ khí đủ màu sắc, trắng trợn biểu diễn thù lao, mãnh liệt kích thích đám học sinh đói khát mà lại không có cảm giác an toàn, khát vọng sức mạnh mãnh mẽ.
Sở Vân Thăng lẳng lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Edgar. Ngày hôm nay ở đây, có đủ tư cách "bán đứng" hắn, cũng chỉ có một mình Edgar!
Tuy rằng Sở Vân Thăng đã hết sức cẩn thận, hết sức chú ý. Từ ngày đầu tiên khi nhìn thấy Edgar đã không nói ra tên thật của mình, cũng chưa bao giờ lộ diện gương mặt bản thân, vẫn luôn đội mũ len trùm đầu bao kín lại. Dù là hút thuốc thì cũng là xé một lỗ thủng trên mũ len.
Nhưng Edgar lại rất quen thuộc thân hình của mình. Không chỉ vậy, chỉ có y đã thấy qua chiến giáp của mình, thấy qua kiếm Thiên Ích của mình, càng biết bản thân mình mới chạy ra khỏi thành Kim Lăng!
Sở Vân Thăng khẳng định, giờ khắc này, trong lòng Edgar tất nhiên đã hiểu rõ người trong hình ảnh ba chiều kia, chính là bản thân - ngài Lennon!
Đồng bọn của cô gái áo trắng đã đưa ra mê hoặc trí mạng nhất. Chỉ cần Edgar vạch trần bản thân, phần thưởng lớn nhất là có thể có được tư cách gia nhập vào bọn chúng. Đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, hắn vẫn còn nhớ rất rõ ràng cái loại giọng điệu miệt thị của cô gái áo trắng đối với loài người.
Lúc này, thân thể Edgar dưới ánh đèn của vật thể bay, khe khẽ giãy giụa, run rẩy...