Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đánh lén luôn là bản lĩnh sở trường nhất của Sở Vân Thăng, thế mà lại không thể tưởng được, hôm nay rõ ràng ngược lại bị một con quái vật đánh lén.

Hắn cũng không kịp tự hỏi nó là như thế nào tránh thoát được cảm giác của mình, liền bổ ra một kiếm, cũng cảm giác được một mảnh chi chít lục mang đang bắn tới.

Đằng sau chính là khoảng không "Vạn trượng", Sở Vân Thăng chẳng quan tâm xem kiếm khí có đánh trúng mục tiêu không, cấp tốc mà phóng ra nguyên khí kiếm, đánh rớt lục mang bắn tới, dưới chân cũng không ngừng dời bước đổi vị, chạy theo biên giới của đỉnh "ma cô vân" (cây nấm hình đám mây - Biên) Một khi ngã xuống dưới, bằng "đống xương già" hiện tại của hắn mà nói, không chết cũng mất nửa cái mạng.

Quái vật kia thấy đánh lén không thành, lại cứng rắn ngạnh đỡ một kiếm khí của Sở Vân Thăng, phi nhào lên, khoảng cách ngắn như thế, lập tức nhấc lên một cổ sóng xung kích năng lượng bao hàm phong thuộc tính.

Sở Vân Thăng không phải "Kiếm Thánh" dưới ngòi bút Kim Dung, chỉ dùng một thanh kiếm liền có thể đem cả người phía trước múa đến kín không kẽ hở, cho nên chỉ trong chốc lát, liền có đại lượng lục mang đánh lên chiến giáp, chi chi rung động.

"Kiếm thức!"

Đợt giao thủ thứ hai giữa một người một quái cơ hồ đồng thời xảy ra, Sở Vân Thăng bị gió mạnh nhấc lên, tâm thần trấn định, ánh mắt xéo qua quét về "đỉnh ma cô vân" hơi thấp, xa xa đối diện, rồi thúc dục hết mức chiến năng "Đằng" trên chiến giáp, mượn uy thế gió mạnh, lộn vài vòng trên không trung rồi vững vàng mà đáp vào bên trên đỉnh cây nấm kia.

Quái vật kia phảng phất cũng cảm giác được khí tức nguy hiểm của kiếm khí do kiếm thức phát ra, liên tiếp trên không trung di động thân hình, ý đồ tránh thoát kiếm khí ám sát.

Nhưng chiến kỹ kiếm thức của Sở Vân Thăng há lại dễ dàng trốn như vậy, một khi xuất kiếm, tất trúng mục tiêu, nếu không vĩnh viễn cũng không biết dừng lại, thẳng đến khi nguyên khí hao hết mới thôi.

Bành!

Một tiếng va chạm thanh thúy vang lên, nương theo lục quang trên thân quái vật không ngừng chớp tắt, cách không truyền tới.

Khoảng cách có chút xa nên Sở Vân Thăng nhìn không rõ hiệu quả thương tổn của kiếm khí, liền chuẩn bị lần nữa xuất kiếm thức truy kích, hắn luôn luôn là không để cho đối thủ có sức hoàn thủ, bất kể là hắn đánh lén người khác hay là hiện tại bị người khác đánh lén.

Lúc này chợt thấy quái vật kia hét lên một tiếng, tựa như là bị vật gì đâm vào, nhưng kỳ quái chính là nó cũng không có cùng những quái vật trước kia mà Sở Vân Thăng biết qua-- tại thời điểm bị đánh tổn thương, thường thường sẽ chọc giận dã tính của chúng -- vậy mà dưới ánh mắt kinh ngạc của Sở Vân Thăng, nó lại quay đầu bỏ chạy!

"Muốn chạy trốn?" Sở Vân Thăng thầm nghĩ một tiếng, kinh ngạc nói, qua nhiều năm như vậy, quái vật biết chạy trốn cũng không phải là không có, nhưng rất ít.

Quái vật kia cũng không quản Sở Vân Thăng nghĩ nhiều như vậy, bản tính của nó chính là yêu thích đánh lén con mồi, hiện tại đụng phải cái đinh cứng như Sở Vân Thăng, lại bị một đạo kiếm thức đánh chúng, dựa theo bản năng của nó liền nghĩ lập tức phải trốn đi.

Nhưng nó cũng không nghĩ tới, ngay tại trong nháy mắt quay đầu chạy trốn, cũng đã bị Sở Vân Thăng coi trọng.

Song thuộc tính năng lượng chấn động, tuy không phải rất mạnh, nhưng là cái này cũng quá ít thấy rồi, ngoại trừ trên người hổ con thì Sở Vân Thăng cũng chưa bao giờ thấy qua trên người quái vật nào khác, mà nhất là Sở Vân Thăng nhìn trúng còn không phải chỉ cái này, mà là bản lĩnh ẩn náu thần kỳ của nó, phối hợp thêm năng lực phi hành của nó, đúng là cần thiết đối với đống xương già hiện tại này của Sở Vân Thăng .

Tốc độ phi hành của quái vật kia cực nhanh, chiến giáp hiện tại của Sở Vân Thăng đã bị tàn phá, chiến năng "Đằng" không thể hoàn toàn triển khai, cho nên nếu muốn trên không trung đuổi theo nó thì hoàn toàn không thực tế.

Nhanh như chớp, cổ cung đã hiện ra trên tay, lúc này, nếu chậm trễ một giây thì nó sẽ bỏ trốn mất dạng rồi!

Túc!

Một đạo Cực Quang độn không mà đi, thanh âm tiếng xé rách không khí vô cùng chói tai.

Quái vật kia dường như trời sinh có trực giác đặc biệt đối với nguy hiểm, vội vàng giãy dụa phần đuôi, điều chỉnh tư thái phi hành, ý đồ tránh thoát Cực Quang tiễn sau lưng.

Nhưng nó sao có thể biết, Sở Vân Thăng tại chiến trường giữa sách cổ cùng Thất Đinh đã bắn ra không biết mấy ngàn vạn lần Cực Quang tiễn, nếu như hiện tại lấy tất cả các kỹ năng của hắn ra mà so sánh, sẽ hoảng sợ mà phát hiện, tiễn thuật của Sở Vân Thăng nguyên bản cực nát, vậy mà hôm nay đã muốn luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa!

Cái này có lẽ cũng là một trong những "Chính uy lực" của hắc phòng .

Cực Quang tiễn trên không trung theo chấn động nguyên khí, hình dạng của mũi tên liền bị bóp méo, bành một tiếng, chui vào bên trong lục quang hộ thể của quái vật kia, bắt đầu tàn phá vào thể nội.

Quái vật kêu một tiếng bén nhọn, trên không trung thiếu chút nữa mất đi cân đối, lay động bất định, cố gắng mà vỗ cánh, vậy mà nó vẫn có thể sống sót sau lần đả kích thứ nhất.

Đáng tiếc Sở Vân Thăng phía dưới đã một mực mà tập trung vào nó thì nó sao lại có thể chạy trốn?

Cực Quang tiễn thứ hai liền lập tức thuận gió mà tới.

Quái vật kia đã bị làm cho hoảng sợ. Nó đã trúng một đạo kiếm khí của đệ nhất kiếm thức, cùng với một cái Cực Quang tiễn, nếu là lại bị đánh thêm nữa mà nói..., chỉ sợ nửa cái mạng còn lại cũng sẽ không còn.

Lập tức, nó "Linh cơ vừa động", thu liễm tất cả năng lượng chấn động cùng cánh, thân hình thẳng rơi, chui vào trong rừng phía dưới, lợi dụng thủ đoạn ẩn nấp của mình để tránh thoát một mũi tên đuổi giết này.

Tiếp theo, liền động cũng không chịu động, phảng phất biến mất vào hư không.

Sở Vân Thăng ồ lên một tiếng, quét mắt một vòng, tại "Vân đỉnh" chạy lấy đà thêm một đoạn, phi thân nhảy lên trên một cái"đỉnh ma cô vân" khác, tiếp cận phương hướng vừa rồi quái vật kia rơi xuống.

Quái vật kia như là đã hạ quyết tâm trốn đi, vì tránh thoát cái "tai tinh" này, ẩn mình tại trên một cành cây nào đó, hòa mình vào màu sắc chung quanh, mặc cho Sở Vân Thăng như thế nào quét nhìn cũng quyết im lặng bất động.

Sở Vân Thăng biết rõ nó chỉ ngay tại phụ cận, nhưng đưa mắt nhìn một vòng không có kết quả xong thì hít một hơi, dứt khoát nhắm mắt lại, thúc dục đệ lục cây phân nhánh tuyến sáng lên, tập trung tinh thần, từng đợt từng đợt mà theo độ cao của chiều thứ tư dò xét quanh thân.

Vài vòng xuống, trong nội tâm Sở Vân Thăng vừa động, liền mở to mắt.

"Nguyên lai ở chỗ này." Hắn nói thầm, trong tay chậm rãi nâng lên cổ cung, vì để không kinh động nó, cho nên hắn cố ý chậm rãi theo phương hướng của nó chếch đi một góc gần 40°.

Quái vật kia cũng không biết Sở Vân Thăng đây là đang lừa gạt để nó buông lỏng cảnh giác, bản năng cảm giác được nguy hiểm khí tức dời đi một đoạn.

Vừa lúc đó, Sở Vân Thăng đột nhiên nhanh quay ngược trở lại, nhắm ngay địa phương mà nó ẩn thân, liên tiếp ba mũi Cực Quang tiễn gào thét mà tới.

Bành, bành, bành!

Ba tiếng nổ vang lên bên tai, không một phát nào trượt!

Quái vật kia liền bị đánh cho "bất tỉnh", thân thể của nó thẳng tắp rơi xuống, bồng một tiếng, ngã trên mặt đất.

Sở Vân Thăng thấy "Đánh lén" đắc thủ, lo lắng nó bị ngã đoạn khí, vội vàng theo thân cành trượt rơi xuống.

Nhưng đi đến bên người nó, liên tiếp đá nó hơn mười cước, cũng không thấy có chút phản ứng nào, Sở Vân Thăng sinh ra vẻ thất vọng, hắn vốn là chuẩn bị phong ấn nó, cho nên một mực cũng không có dùng Khiếu Vân tiễn mạnh nhất để tiến hành công kích.

Vì vậy đành thu hồi cổ cung, chuẩn bị bắt nó để vào Vật Nạp phù. Ngay tại lúc này, cái chân dài như chân muỗi của con quái vật kia lại khẽ động, kẹp kẹp đôi cánh chuẩn bị vụng trộm bay đi.

"Lại biết giả chết!" Sở Vân Thăng sững sờ, mặt biểu lộ cực kỳ kinh ngạc, lần này là thật sự kinh ngạc.

Quái vật kia tự nhiên nghe không hiểu Sở Vân Thăng đang nói cái gì, chỉ muốn trốn chạy để khỏi phải chết, tuy nó đã hấp hối, nhưng là bản năng cầu sinh của động vật đã kích thích tất cả tiềm lực của nó.

Nhưng loại thương thế hiện tại này của nó thì chẳng thể nào thoát khỏi "Ma chưởng" của Sở Vân Thăng, chẳng qua chỉ là phí công giãy dụa mà thôi.

"Được rồi, có thể sống hay không thì phải xem vận khí của ngươi rồi, ta vừa vặn muốn làm một lần thí nghiệm." Sở Vân Thăng sẽ không bởi vì khát vọng sống mãnh liệt của nó mà bỏ qua, nhưng nó có lẽ có một cơ hội khác.

Phong Thú phù cấp ba sẽ gạt bỏ hết thảy ý thức của sinh vật bị phong ấn, cái này dính đến "thao tác" tinh chuẩn của phù văn đối với không gian không chiều của sinh vật bị phong ấn. Loại "thao tác" này dựa trên cơ sở không làm thương hại nhiều mạng nguyên mà "format" không gian không chiều của nó, đồng thời khắc lên quan hệ khống chế chính phụ.

Tại trong "Hắc phòng" nhiều năm như vậy, mặc dù đối với bản chất mệnh nguyên còn không biết rõ, nhưng hắn đối với việc phân tích nguyên lý của Phong Thú phù vẫn có tiến bộ rất lớn, cái này đều là lúc hắn đang trong giai đoạn "không hư kỳ" ("trống rỗng kỳ" - Biên) mà suy nghĩ ra.

Những thứ khác không nói, tối thiểu hắn hiện tại đã biết tại sao lại có điều kiện cực kỳ hà khắc là khi mệnh nguyên sắp biến mất mới có thể thực hiện được.

Bởi vì chỉ có tại dưới điều kiện mệnh nguyên yếu ớt đến sắp biến mất, Phong Thú phù mới có thể thành công mà xâm lấn đến không gian không chiều của sinh vật, nếu mệnh nguyên cường đại sẽ sinh ra bài xích chống cự cực độ đối với sự xâm lấn đến từ bên ngoài, hậu quả loại chống cự này chính là mệnh nguyên triệt để biến mất cùng không gian không chiều sụp đổ.

Cái bộ phận này Sở Vân Thăng không cần làm cải biến gì, điều kiện gần chết tuy hà khắc, nhưng cũng không phải là hoàn toàn vô pháp đạt tới, trước mặt cái con quái vật này cũng đã ở vào trạng thái gần chết.

Mà địa phương hắn cần thí nghiệm hạng nhất chính là cách thức "format" đối với không gian không chiều. Đối với sự thần bí của nó, Sở Vân Thăng biết rất ít, tiền bối không biết sao cũng không đề cập tới nửa chữ. Nếu như lần thí nghiệm này có thể thành công, sẽ giúp hắn tăng cường hiểu rõ sâu sắc đối với không gian không chiều, còn có thể giúp hắn vận dụng đến trên người mình, hiểu rõ kết cấu cùng quy tắc không gian không chiều của bản thân mình.

Một trận chiến giữa sách cổ cùng Thất Đinh đã khiến hắn hiểu được một cái đạo lý, chiến tranh đỉnh cấp nhất định có quan hệ cùng mệnh nguyên và không gian không chiều, hắn hiện tại cầm cái gọi là "Thần trữ chiếu thư", còn không biết sẽ đụng phải cái cao thủ gì đến từ đỉnh Kim Tự Tháp, có một số việc nên sớm làm chuẩn bị.

Nhưng Phong Thú phù cấp ba là Phong Thú phù đẳng cấp thấp nhất, quy tắc phù văn của nó cũng chính là nội dung phù thể, là thể đơn giản nhất, không cách nào đem từng cái công năng phân giải ra, từng cái sửa chữa.

Từ nơi này mà xem xét, tốt nhất nên sửa chữa Phong Thú phù cấp năm vì quy tắc phù thể của nó phân chia tương đối độc lập, vừa xem có thể hiểu ngay, nhưng Sở Vân Thăng hiện tại chỉ là cảnh giới Tam Nguyên Thiên, nhiều nhất chỉ có thể vượt cấp thử lục chế Phong Thú phù cấp bốn, chứ cấp năm thì không cách nào chạm đến.

Vô tình chung điều này đã gia tăng độ khó thật lớn cho hắn, phù thể của Phong Thú phù cấp bốn chẳng qua chỉ có một bộ phận là độc lập, để có thể sửa chữa, khó khăn thật lớn, hơn nữa vượt cấp chế nguyên phù, tiêu hao bản thể nguyên khí cũng cực kỳ kinh người!

Lúc này, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ đã không có biện pháp gì rồi, nhưng ở phía trong vật nạp phù của Sở Vân Thăng vẫn còn cất giấu đại lượng nhiếp nguyên phù, những nguyên phù này vốn là hắn chuẩn bị đối phó thủy tinh y nhân, không thể tưởng được không có dùng tới vào việc đó mà lại dùng để cứu cánh cho hắn ở chỗ này.

Lấy ra trang giấy có được từ Thân thành, Sở Vân Thăng một khắc cũng không chậm trễ ngay tại chỗ chế phù.

Biện pháp lục chế Phong Thú phù cấp bốn thì hắn trước kia cũng có xem qua, nhưng không hiểu, liền bỏ qua một bên, bất quá bị nhốt trong "Hắc phòng" nhiều năm như vậy, đã sớm cân nhắc nát rồi, biết làm sao được, lúc đó hắn chỉ hận không thể tìm được một, hai việc lấy ra làm để xua đuổi thời gian trống rỗng cực độ đó.

Nhưng biết nguyên lý rồi thì cũng không có nghĩa là xác xuất thành công sẽ rất cao, vấn đề lúc này chính là độ thuần thục, nếu là Phong Thú phù cấp ba, tỉ lệ thành công của hắn có thể cao hơn 90% , nhưng nếu là cấp bốn, có lẽ có thể có 10% cũng không tệ rồi.

Lợi dụng sở trường kỹ sư của mình, hắn đem quá trình chế phù chia làm ba trình tự chắc chắn. Bước đầu tiên, là quen thuộc cấu tạo của Phong Thú phù cấp bốn, chế thử vài tấm, sau khi phân giải, hiểu rõ mối quan hệ của các mô hình bên trong phù thể. Bước thứ hai, chính là căn cứ kinh nghiệm đạt được ở bước đầu tiên, tăng thêm giải thích vốn có, lập nên một bản phác thảo mô hình phân tích cho "Phong Thú phù sửa đổi". Loại chuyện này, hắn cũng không phải là lần đầu tiên làm, trước kia bởi vì ba vật hỗn chiến thì cũng đã từng động thủ sửa đổi Vật Nạp phù, cho nên cũng có một chút kinh nghiệm.

Sau khi hoàn thành phân tích mô hình, đạt được thành công trên lý luận, một bước cuối cùng, chính là dựa theo nguyên lý tu chỉnh mà bắt tay vào làm "Phong Thú phù sửa đổi" mà hắn cần!

Ba bước này, mỗi bước lại dựa vào thành quả của bước trước đó, hoàn hoàn đan xen, thiếu một thứ cũng không được.

Bất quá, hắn ngược lại không có chú ý tới, chính mình lại vô ý thức đem tu luyện cùng chế phù trở thành một cái "Hạng mục" tỉ mỉ đi làm, đây có lẽ là bệnh nghề nghiệp của thời đại Dương Quang, nhưng trợ giúp đối với hắn lại không thể khinh thường!

Hơn một giờ sau, Sở Vân Thăng hao phí hơn hai mươi tấm Nhiếp Nguyên phù để bổ sung, trên trán chảy ra lượng lớn mồ hôi, bản thể nguyên khí đã ẩn ẩn mà xuất hiện vài phần hỗn loạn, rốt cục cũng lục chế ra một tấm đối với hắn mà nói là vượt thời đại “Phong Thú phù cấp bốn sửa đổi"!

Nhìn qua con quái vật hấp hối vẫn còn ý đồ cố gắng chạy trốn kia, Sở Vân Thăng ổn định lại tinh thần, quát lên một tiếng, kích hoạt phù thể, bắn về con quái vật đang sợ hãi.

Đồng thời, hắn nỗ lực hết sức, tia phân nhánh thứ sáu sáng lên, thông qua phù phong, dừng lại ở tầm cao của chiều thứ tư, ngưng tụ hết thảy chú ý, chuẩn bị quan sát nhất cử nhất động của Phong Thú phù, cùng với từng cái quy luật hoạt động của pháp tắc...

Lần thí nghiệm mũi nhọn này là cơ hội tốt nhất để hắn hiểu rõ mệnh nguyên cùng không gian không chiều, vì thế, hắn đã đem tất cả bổn sự của mình, kể cả tia phân nhánh, hết thảy có thể cần dùng đến đều đem ra hết, miễn là có thể "thăm dò" được chút môn đạo, dù cho chỉ là một chút đi chăng nữa, thì bất kể là đối với tu luyện mệnh nguyên, hay là đối với cảnh giới tu luyện nguyên khí, thậm chí là trùng kích Tứ Nguyên Thiên, đều sẽ phát ra tác dụng không thể tưởng tượng được.

Trong chốc lát, phù quang bắt đầu bao phủ con quái vật kia, mô hình quy tắc phù thể lập tức muốn chạm tới...

------------------------------

Gần đây có chút trẻ trâu cảm thấy xoắn xuýt, Phiêu Hỏa vốn định cuối tháng ra chương mới nói rõ chi tiết một chút, nhưng nếu hôm nay đã nói ra, liền nói hai ba câu a.

Cuốn này tên gọi : Thiên Hạ Vây Công, tất cả tình tiết đều là Phiêu Hỏa trước tính tốt, không tồn tại vấn đề không ăn khớp, kể cả đoạn tình tiết này, cũng là vì phục vụ cho tình tiết lớn đằng sau "Khí tráng sơn hà".

Về phần có phải là hành hạ chủ hay không, mọi người cũng rất nhanh có thể chứng kiến, ta nói bao nhiêu đi nữa kỳ thật cũng chả có gì dùng.

Còn nói Phiêu Hỏa thích lừa tiền, ha ha, đến mức đó ư?

---------------------

Trên đây là lời của TG, từ chương này trở đi sẽ dịch thêm những đoạn như thế này (nếu có) nhằm giúp độc giả có thêm cái nhìn rõ ràng hơn về phương hướng sẽ đi của câu truyện

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK