Việc trước tiên sau khi lên lầu Vân Thăng đã lên sân thượng thu hồi Thanh Giáp trùng về. Quả nhiên, thân thể của nó đã phình ra hơn mười phân. Để chứng mình điều này, hắn còn cố phóng thích bốn con Thanh Giáp trùng còn lại ra so sánh.
Tuy cơ thể chúng có kích cỡ khác biệt, nhưng thường vẫn không rõ ràng. Giờ đây sau khi so sánh, đúng là con Thanh Giáp trùng “được ăn” vẫn to nhất trong nhóm.
Rõ ràng là có liên quan đến việc nó vừa ăn một lượng quái vật. Nguyên nhân cụ thể Vân Thăng đang hi vọng sẽ tìm ra đáp án từ Cổ Thư.
Nhưng lúc này dưới lầu bỗng có tiếng rên rĩ đau đớn của Edgar, tiếng đến là tiếng loảng choảng của vật dụng trong nhà.
Hắn liền thu hồi Phong Thú phù trở lại lầu hai. Chỉ thấy tên Edgar đang miệng phun bọt máu, máu trắng trợn, tay ôm chặt đầu có vẻ như muốn đẩy nó ra khỏi cổ hắn.
Dù gọi thế nào hắn cũng không tĩnh lại được. Đã thế, hắn còn đè đầu mình xuống bàn và rút con dao nhỏ định chặt mạnh xuống. May Vân Thăng đã nhanh tay cản lại, không thì hắn đã bị bản thân giết lúc nào.
Vân Thăng chưa từng thấy cảnh hoang đường như vậy. Trong lúc vội vàng, hắn nhanh như chớp rút sợi dây trong Vật Nạp phù ra trói chặt tên Edgar. Tránh trường hợp hắn cắn lưỡi, Vân Thăng đã phải trói luôn cả miệng hắn.
Không ngờ rằng, cổ tên Edgar đang kêu răc rắc, như bị ai kéo chặt. Nếu không nhờ Lục Giáp phù phát huy tác dụng kịp thời, nén lại không cho cổ Edgar “kéo dài” chắc cổ hắn đã đứt ngay tại chỗ.
Trong tình hình này, Vân Thăng nghĩ ngay đến bọn quái vật đầu người. Nhưng hắn vẫn chưa hiểu gì về bọn chúng nên chưa thể có kết luận.Từ lúc bọn quái vật xuất hiện cho đến khi bị tiêu diệt, Edgar hầu như chưa hề có tiếp xúc gì với bọn quái vật cả. Chỉ có mỗi một con quái vật ngoài cửa sổ nhà bếp, nó khi nó bị Vân Thương giẫm bẹp cũng cách xa Edgar cả dặm!
Cho dù là nó đi chăng nữa, sao bản thân hắn không phản ứng, mà Edgar lại bị trúng chiêu?
Hắn cẩn thận nghĩ lại, thời gian hắn và Edgar không ở bên cạnh chỉ có lúc hắn đi ra ngoài diệt quái thú, Edgar ở lại cùng bọn người kia.
Liệu có phải là do bọn kia xỏ?
Vân Thăng vừa ngẫm vừa thấy có khả năng đó. Đối với Edgar dù là bọn quái thú đầu người hay nấm Bao Tử cũng là lần đầu tiên gặp. Nhưng với bọn người kia, có thể họ đã tiếp xúc với chúng một thời gian và có thể sử dụng một số độc tố.
Hơn nữa bọn người đó có vẻ quái quái, chúng cứ làm như hắn sắp ăn thịt chúng. Mở miệng không phải cầm thú thì là ác ma. Tràn trề sát khí. Việc chúng ra tay với Edgar là hoàn toàn có thể.
Dù hắn đã nói, họ có thể ở lại đây một đêm mà bọn họ vẫn nhất quyết thà mạo hiểm đi điểm. Đây phải phải là có tật rục rịch?
Tuy Edgar và Vân Thăng không thân thiết lắm. Dẫu sao hắn cũng là người ngoài cô ả áo trắng ra, đã từng chiến đấu với hắn,miễn cưỡng là người nhà. Bọn kia hạ độc với Edgar được thì có thể hạ độc với hắn. Đúng là bọn lòng lang dạ sói.
Vân Thăng vốn người không phạm mình, mình không phạm người. Nhất là trong thời đại Hắc Ám, khi pháp luật và đạo đức không còn nữa, cái có thể bảo vệ mình chỉ có thanh kiếm vào máu.
Hắn đưa Edgar bị trói đi lên sân thượng dùng súng Ám Năng bắn vào mục tiêu cho cháy sáng xung quanh, nhờ thể chắng mấy chốc đã truy tìm ra bọn kia.
Vân Thăng nghe thấy nội dung của những lời xì xào, lão già và cô gái kia hình như là nhân vật quan trọng nhất trong bọn họ.
Họ tưởng hắn không nghe được, không ngờ rằng các giác quan của hắn dưới hỗ trợ của Lục Giáp phù có năng lực phi thường.
Vân Thăng nghĩ bắt giặc thì nên tóm kẻ cầm đầu. Hắn đã vượt lẹ qua khỏi bọn người kia, đi thẳng đến chỗ một già một trẻ, và tên to tướng đang cố gắng trốn chạy.
Tốc độ của nhân loại bình thường sao so với hắn? Nhất là khi hắn đã khởi động chiến giáp nhị phẩm. Nếu hắn khoát chiến giáp, bọn người này e cả cái bóng hắn cũng không chộp được.
Chắng mấy chốc hắn đã đuổi kịp tên kia, một cước đá bay hắn.
Sức mạnh quá lớn khiến tên ấy bay phắt lên. Còn một già một trẻ kia cũng đều té mạnh xuống đất.
Lúc này miệng súng đen lay láy của hắn đang chỉa thẳng vào mặt cô thiếu nữ miệng đau khổ rên rỉ mà vẫn cố gắng bò dậy. Trong đôi mắt sáng của cô tràn đầy tuyệt vọng.
“Nói, ai đã làm việc này!” Hắn giơ súng Ám Năng về hướng cô, tay nắm chặt súng nói: “Ta nói rồi, nước giếng không phạm nước sông. Sao bọn ngươi cứ ép ta giết người!”
“Đừng, đừng… vị đại ca này, hãy trao đổi ta với cô ấy, ngươi hãy bắt ta làm con tin!” Tử Chiêu hộc hơi chạy đến. Nhìn thấy khẩu súng của Vân Thăng chỉ vào Mâu Áo , hắn hoảng hốt cầu khẩn.
“Người hạ độc là ta, ngươi bắt ta đi!”Tiểu Tứ vỗ ngực đi lên phía trước khẳng định .
“Không phải hắn, là ta, bắt ta đi!”Lại một giọng nói dũng cảm.
“Là ta, bắt ta!”
“Bắt ta!”
Khi họ lần lượt ra nhận giành giật tội danh “hung thủ”, Vân Thăng dù đã trải qua bao sống gió, trước việc như vậy , hắn lần đầu tiên thấy có người chịu chết thay cho một người khác!?
Cái khó tin nhất không phải chỉ có một hai người thế, mà cả nhóm đều vậy.
Thấy bọn họ ngày càng đến gần, hắn hồi phục suy nghĩ nhanh chóng. Với tốc độ kinh ngươi hắn lại kéo cô gái đang dưới miệng súng Ám Năng của hắn, Tay phải hắn cầm súng chỉa vào tòa nhà gần đấy. Chỉ với ba phát súng liên tục.
Phù phù phù!
Không có gạch nát tung bay, không có tiếng nổ nhưng cũng đủ làm bọn người này hồn bay phách lạc. Chi mỗi ba kiếm đã biến một ngôi nhà thiêu cháy còn đóng tro tàn!
“Bọn ngươi không có tư cách cò kè ! Nếu đã hạ độc thì có thể giải độc. Lập tức giải độc cho hắn, không thì các người sẽ không ai còn sống được!” Vân Thăng tức giận nói. Hắn đã giết bọn quái vật đầu người, khách quan mà nói như thế càng an toàn cho bọn chúng. Bọn họ không cảm tạ thì thôi mà còn hạ độc hại người của mình. Đây chính là lòng người ư?
“Ngài Le..Lennon, bạn ngài chắc là trúng Chướng độc Bao Tử của Thi trùng, không phải do họ, xin ngài hãy tha cho họ. Chúng tôi thật sự không có.”Mâu Ấu trong lòng Vân Thăng yếu ớt nói.
“Thi trùng? Chướng độc Bao Tử?” Đây là từ ngữ lần đầu hắn được nghe. Hắn nhăn mày, không hiểu lắm. Bỗng nhiên hắn nghiêm giọng: “Sao ngươi biết tên ta?”
Tên Edgar tối ngày gọi hắn ngài Lennon, thời gian dài thành quen. Trong tiềm thức hắn Lennon chính là tên gọi khác của hắn. Mâu Ấu nhỏ tiếng đáp: “Do ta nghe thấy bạn ngài gọi như thế.”
“Ngài Lennon, quả thật chúng tôi không hạ độc. Xin ngài hãy tin là bạn ngài hít vào cơ thể một loại chướng khí Bao Tử của bọn Thi trung mới trúng độc.” Lê Tích tiếp lời Mâu Ấu giải thích tiếp.
Rõ ràng bọn họ không hạ độc, nhưng vì cứu Mâu Ấu, tên Tiểu Tứ đã vội vàng thừa nhận do mình làm với tên Thiên Hành Giả này. Đây không phải là nhận bừa sao? Đã thế những người còn lại cũng lần lượt nhận tội, thế chẳng phải càng loạn sao. Không nhẽ muốn mọi người cùng chết hết sao! Lê Tích nghĩ thầm.
“Đúng, không phải chúng ta hạ độc. Ngài Lennon, chỉ cần ngài thả cô nương này, ta bảo đảm tìm cách cứu bạn ngài”. Trương Tử Chiêu vừa nãy xém bị đánh ngất, giờ vừa hơi hồi phục liền đáp ngay.
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin ư? Giải độc cho hắn trước, ta nhắc các ngươi, các ngươi không có tư cách trả treo!” Nếu có người chỉ một hai câu nói đã khiến hắn tin răm rắp trên đời này chỉ có bố mẹ hắn. Tên đàn ông trước mặt vừa lên mặt thù địch với mình, giờ giả vờ hiền lành trước mặt hắn, liệu có đáng tin không?
Lúc này, ông lão vừa ngất xỉu đã được mọi người dìu dậy, yếu ớt nói: “ Bọn người tránh ra, hãy để ta xem tên da đen trẻ này còn cứu được không. Tử Chiêu, ngươi thật là…”
“Tần Gia, Chướng độc trong người ngài còn chưa giải , căn bản không cứu được hắn. Hơn nữa, ngài còn không hiểu sao. Thiên Hành Giả là ma quỷ Vu Thành, chúng có từng lo cho sống chết của đồng bọn bao giờ? Chúng chỉ cố ý đùa bỡn chúng ta, dù có cứu sống, hắn cũng không tha cho chúng ta!” Sự mạnh mẽ quá cực đoan của Vân Thăng cuối cùng đã dập tắt mơ mộng sau cùng của Tử Chiêu. Hắn chắn trước Tần Nhân Bá. Phen này hắn ôm quyết tâm cùng tử, dù có chết cũng phải để tên ác ma này trả giá.
“Buông tay! Tử Chiêu, đừng để thù hận che mắt ngươi. Ngài Lennon này tuyệt đối không phải ma quỷ Vu Thành. Vu Thành lúc nào xuất hiện Thiên Hành Giả nào có năng lực như thế? Người như thế còn cần phải sống nhờ ăn thịt người sao?” Tần Nhân Bá đau lòng nói. Hiểu lầm này đáng lẽ có thể làm rõ lúc ở trong nhà. Lúc ấy lão đã thấy triệu chứng trúng độc của tên da đen, nhưng Tử Chiêu cứ ngăn lại. Hơn nữa, đúng là Chướng độc trong người vẫn đang phát tán chưa giải, cùng không đủ sức cứu tên da đe này.
“Tần Gia nói đúng. Hắn quá nhanh, quá mạnh. Người có lực lượng như thế làm sao mà không tìm được thức ăn. Hắn không cần dùng biện pháp tránh độc gì đến giờ vẫn không có triệu chứng gì. Thử hỏi có tên ác ma nào ở Vu Thành làm được việc này?” Lê Tích khôi phục lại phán đoán của mình.
“Tên da đen thì sao? Tên da đen trong Vu Thành, Nhị Quải đã gặp! ” Trong lòng Tử Chiêu đã có đáp án, nhưng hắn cứ nghĩ đến cảnh dày vò máu me, hắn lại cứ rơi vào một vòng lẩn quẩn.
“Da đen? Trong mắt chúng ta người nước ngoài nào chả giống nhau, huông chi còn la da đen. Nhị Quải, ngươi có khẳng định tên da đen ở Vu Thành chính là hắn?” Lê Tích lên tên Lưu Truyền Dân trong đám đông ra tra hỏi.
“Tôi..tôi..tôi..không nhớ rõ lắm..”Lưu Truyền Dân ấp úng nói.
Mặt Trương Tử Chiêu tái xanh, bước chân bập bẹ, bất lực cầu khẩn: “Ngài Lennon, ta cầu xin ngài đừng làm hại Mâu Ấu. Cô ấy vô tôi, do ta cả. Ta đã nghi ngờ bậy, ngài muốn giết thì giết ta đi. Cầu xin ngài bỏ qua cho cô ấy.”
“Giờ dùng chiêu này với ta vô ích! Ta quả thật không phải ma quỷ Vu Thành trong miệng người, nhưng nếu bọn người không chứng minh được không hạ độc, tốt nhất hãy giải độc đi!” Vân Thăng từng thử giải độc Hỏa tính bằng Khu độc phù. Nhưng nó lại hoàn toàn vô dụng trước Bao Tử độc.Nếu không hắn cũng không phải dây dưa với bọn này. Tuy hắn bắt đầu tin là họ đã lầm người, bọn họ không hạ độc, khẩu khí cũng khách sáo hơn.
Nghe khẩu khí bất cần của Vân Thăng nói rõ mình không đến từ Vu Thành, Lê Tích thở phào nhẹ nhõm nói :“ Ngài Lennon, ngài hãy nhớ kỹ lại có thể bọn Phi Đầu quái đã thả khí độc mà vàng trước mặt bạn ngài?”
“Không sai, có một con, nhưng cách khá xa.” Hắn không muốn nói dối, quả thật chỉ một con. Nếu chứng minh bọn người này không phải loại người đại gian đại ác, hắn tất nhiên sẽ buông tha họ.
“Trong Chướng khí màu vàng có hàm lượng lớn Bao Tử nguyên sinh của Thi trùng. Khi nó phát tán trong không khí, con người bất cẩn hít vào khí quản sẽ bị loại Bao Tử này xuyên qua thành khí quản, bám vào bộ não con người, sinh sôi nảy nở. Cuối cùng tạo thành con Thi trùng kí sinh và không chế bộ não con người. Thành Phi Đầu quái mà ngài đã thấy!” Lê Tích giải thích tường tận. Hắn cảm thấy vị Thiên Hành Giả này vì không biết gì về Chướng khí nên mới có sự hiểu nhầm này. Hắn phải nắm bắt cơ hội này, làm rõ mọi việc.
“Vậy vì sao ta bình yên vô sự? Mà hắn lại trúng độc?” Vân Thăng lắc đầu nói. Lục Giáp phù tác dụng phòng hộ đối với năng lượng nguyên khí và công kích thật. Với độc tố hiệu quả không rõ rệt lằm, nhất là bằng đường hô hấp. Còn chiếc giáp chỉ có thể che phủ cho vị trí nào đấy, vùng mũi để hít thở tất nhiên là không bảo vệ được.
“Ngươi là Thiên Hành Giả! Có Thiên Hành Giả có hít phải lương nhỏ Bảo Tử Chướng độc, sẽ không ký sinh. Vị Tần Đai Gia này và tiểu cô nương này đều là Thiên Hành Giả. Nhưng năng lực bọn họ quá yếu.”Lê Tích như sợ Vân Thăng không rõ lại giải thích thêm.
Nhờ sự nhắc nhở của bọn chúng, Vân Thăng mới nhớ ra, cảnh giới Nhị nguyên thiên Xúc nguyên thể của mình khác với thời Nhất nguyên thể. Xúc nguyên thể có khả năng bài độc. Trong lúc xông thẳng vào thị trấn lần trước, hắn đã trúng kịch độc, Xúc nguyên thể có thể cân sức với Hỏa tính độc tố. Qua đó có thể thấy nó lợi hại mức nào.
Chỉ một ít độc Bao Tử căn bản không phải đối thủ của Xúc nguyên thể. Thậm chí còn bị Xúc nguyên thể đè bẹp.
Còn Edgar, hắn chỉ là người bình thường. Chi làn khói vàng trong bếp tan ra, có thể hắn đã trúng độc lúc đó.
“Đúng rồi, một khi trúng độc, trong thời gian Bao Tử còn sinh trưởng sẽ khống chế hệ thần kinh con người. Người trúng độc sẽ xuất hiện nhưng biểu hiện kỳ lạ nhưng trên mặt đột nhiên nở nụ cười kỳ quặc.” Lê Tích sợ nói thiếu nên bổ sung thêm.
“Không cần nói nữa, ta biết rồi.” Hắn đã rõ, hắn đã đoán sai.
Hắn nhớ rõ sau khi bọn người này xuất hiện, Edgar vừa nói “Chúng tôi là người” xong, mặt hắn đã xuất hiện một nụ cười kỳ quặc, lạnh người. Lúc ấy Vân Thăng cứ ngỡ Edgar nhát gán sợ quá hóa rồ.
Cột mốc thời gian này rất quan trọng, nó nói rõ bọn người này không hạ độc!