Một đêm điêu tàn!
Không trung tựa như phiêu tán một mùi máu tanh nhàn nhạt.
Côn trùng đã vây đến dưới thành, phòng tuyến trong nội tâm của một bộ phận dân chạy nạn trong nháy mắt liền sụp đổ, do đó gây ra đại loạn trong toàn thành, dưới sự trấn áp cứng rắn bằng vũ lực của tổng bộ chỉ huy, sau một đêm đã bình tĩnh lại.
Ngày thứ hai.
Sở Vân Thăng để cho người duy nhất còn chưa đăng ký là Chu Đình Vận ở lại tòa nhà, lỡ như lại xảy ra làn sóng dân chạy nạn suy sụp thì tốt xấu gì cũng có thể kiên trì đến được lúc bản thân quay trở về, số súng ống đạn dược của Đinh Nhan và Đoạn Đại Niên hắn cũng không có lấy đi, vào thời khắc nguy cấp chúng có thể phát huy một chút tác dụng.
Hơn ba mươi võ sĩ Bóng Tối dưới sự dẫn đầu của Sở Vân Thăng, đi bộ tiến về tiền tiến khu thành tây, xăng đã không còn được bao nhiêu, tiết kiệm được chút nào hay chút ấy.
Mà khiến cho Sở Vân Thăng bất ngờ là, vừa ra cửa không xa thì đã đụng phải Lộ Á Minh, y tựa hồ cả đêm không ngủ, cặp mắt đỏ ké, dưới sự trợ giúp của rất nhiều binh sĩ, xây dựng ở khu túp lều một cái đài thật dài, ở trên bức tường phía sau, có dùng giấy đỏ chữ vàng viết đơn giản mấy chữ: Trưng binh khẩn cấp!
Sở Vân Thăng hỏi ra mới biết, mệnh lệnh thứ ba của tổng bộ chỉ huy đã được phát ra: Tổng trưng binh toàn thành!
Lấy lương thực để trấn an binh sĩ, chỉ cần tòng quân ra tiền tuyến thì sẽ có lương thực, sẽ có vũ khí!
Sở Vân Thăng liên tiếp đi qua mấy khu vực, tất cả đều tổ chức trưng binh.
Cờ xí của sư đoàn chủ lực số chín và sư đoàn chủ lực số năm, tung bay cao cao trên bầu trời lạnh lẽo của các điểm trưng binh.
Trong loa phóng thanh tuyên truyền phát ra những hành khúc phấn chấn lòng người, khuấy động tâm tình sục sôi.
Thậm chí, có điểm trưng binh còn có lính văn công mặc quân phục, ca hát tưng bừng:
"Đến đến đến đến đến đến...
... Bạn không cầm súng tôi không cầm súng, thì ai sẽ bảo vệ mẹ cha, ai bảo vệ nàng!...
... Bạn không đứng gác tôi không đứng gác, thì ai sẽ bảo vệ Kim Lăng, ai bảo vệ nhà!..."
Không chỉ như vậy, đám người Sở Vân Thăng khi rẽ đến một khu phố khá rộng rãi, trước mặt liền thấy một đám thanh niên đi tới, được bộ đội cảnh sát mở đường, giơ cao băng rôn, hô to khẩu hiệu!
Dẫn đầu là một nam sinh đeo kính, dáng vẻ như một sinh viên, hô hào khàn cả giọng:
"Thề chết bảo vệ Kim Lăng!"
"Đổ máu tới cùng với côn trùng!"
"Tuyệt không từ bỏ! Loài người tất thắng!"
"Không sống nhu nhược, quyết làm anh hùng!"
...
Sau mỗi một tiếng hô của hắn, những người theo sau đều sẽ vung tay hô to, thanh âm vút cao chấn động cả đại địa, xông thẳng trời cao.
Chỉ đáng tiếc, đám dân chạy nạn đã đói đến ngu người ven đường, đến thở cũng không ra hơi, nhìn bọn họ như thể đang xem trò vui, trong ánh mắt tất cả đều là đói khát và suy nhược, mấy cái khẩu hiệu nghe có vẻ khuấy động lòng người này, còn xa mới thực tế bằng lương thực được hứa hẹn cung cấp khi trưng binh.
Bởi vậy, ở điểm trưng binh tụ tập rất nhiều người, câu nói đầu tiên của bọn họ cũng không phải là muốn liều mạng với côn trùng, mà là, thật sự có đồ ăn sao?
Toàn bộ khu thành tây, thậm chí là toàn bộ Kim Lăng, khắp nơi đều là cảnh tượng như vậy, vô luận là đám bọn Sở Vân Thăng đi đến nơi nào, điểm trưng binh đều đầy ắp toàn người là người, cũng đều chỉ vì muốn đạt được phần thức ăn hứa hẹn đó.
Tuyến phòng ngự khu tây áp sát tới gần bờ sông, nhưng nếu gần thêm chút nữa thì không ai dám, có người nói đã từng có thủy quái xuất hiện, binh lính của cả một đại đội đều bị cuốn vào Trường Giang, ngay cả thi thể cũng chưa tìm thấy.
Khi đám bọn Sở Vân Thăng đến nơi, vừa đúng 6 giờ, nếu như không phải nhường đường cho những người hô khẩu hiệu kia, có lẽ sẽ còn đến sớm hơn một chút.
Trên mảnh đất trống có đứng đầy một đống võ sĩ Bóng Tối hò hét loạn lên, và một bên khác, các binh sĩ chỉnh tề nghiêm trang không chút nhúc nhích, tạo thành sự đối lập rõ nét.
Sở Vân Thăng trực tiếp ngồi trên bậc tam cấp bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi, cả đêm qua hắn phải chỉnh lý những ký tự trong sách cổ, hầu như cả đêm không ngủ, đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, càng đừng nói đến cái loại công việc hao tổn tinh thần như tu luyện.
Hắn chợp mắt một cái, không ngờ lại thật sự ngủ say, cái gì mà sư đoàn trưởng nói chuyện, chính ủy nói chuyện, toàn bộ không nghe lọt một chữ nào, vốn có mấy người duy trì trật tự định đi qua đánh thức hắn, nhưng đều bị đám người Đinh Nhan trừng mắt đuổi đi.
Chờ đến khi hắn tỉnh ngủ, kinh ngạc phát hiện không ngờ buổi lễ đã kết thúc!
Có điều, mấy cái chuyện vừa mới tuyên bố, từ tối hôm qua hắn cũng đã biết được từ chỗ Chúc Lăng Điệp rồi. Trung đoàn trưởng trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập do Chúc Lăng Điệp đảm nhiệm, chức phó đoàn trưởng, vốn Chúc Lăng Điệp muốn để cho Sở Vân Thăng đảm nhiệm, nhưng lại bị hắn cự tuyệt, đổi lại thành Đinh Nhan, hắn không nhàn rỗi và thừa hơi đi làm cái phó đoàn trưởng gì đó, bên mình chỉ cần có một người ngồi ở vị trí này là được rồi. Là ai cũng giống nhau thôi, căn bản không cần phải là bản thân hắn.
Mà có chút buồn cười là, sư đoàn chủ lực số chín vẫn phái một chính ủy đến trung đoàn võ sĩ bóng tối độc lập, là một thư sinh trắng trẻo, hơn ba mươi tuổi, cắt tóc húi cua, trên mặt luôn treo một nụ cười, nhưng không có một võ sĩ Bóng Tối nào thèm để ý tới y, buồn bực chán ngắt một mình.
Đại đa số võ sĩ Bóng Tối vốn đã quen với việc tự do buông tuồng, rất khó chịu được sự ước thúc của quân quy trong quân doanh, đây cũng là căn nguyên của việc lần đầu tiên tổng bộ chỉ huy chiêu mộ võ sĩ Bóng Tối, nhưng cuối cùng lại dẫn đến nội loạn.
Lần chiêu mộ này, tổng bộ chỉ huy hiển nhiên đã rút ra được kinh nghiệm từ bài học lần trước, một mặt dùng quyền lực để đàm phán xong xuôi với bốn Vua Bóng Tối trước, sau đó mới dùng cây gậy cưỡng ép những võ sĩ Bóng Tối cấp thấp, mặt khác lại thành lập trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập riêng biệt, loại bỏ một vài hạn chế, tận lực xóa bỏ cảm giác mâu thuẫn của võ sĩ Bóng Tối.
Trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của Sư đoàn chủ lực số chín, tổng cộng có hơn 360 võ sĩ Bóng Tối, 10 người thành một tiểu đội, 30 người thành một trung đội, 90 người thành một đại đội.
Tiểu đội trưởng và trung đội trưởng còn dễ, nhà nào chọn lấy người nhà ấy, nếu là thế lực nhỏ không làm nổi, thì không thể làm gì khác hơn là dựa vào những thế lực lớn.
Nhưng bốn vị trí đại đội trưởng còn dư lại thì đúng là làm cho người ta đau đầu, đội trưởng chỉ là người lãnh đạo, không cần đến sức mạnh mạnh mẽ, mà là cần tài năng chỉ huy khi chiến đấu, cùng với sự tin phục của đội viên.
Nhưng mọi người đều là bèo nước gặp nhau, ai có thể tin phục ai được chứ? Ai biết trong bụng đối phương đến cùng là cái thể loại gì?
Bây giờ đến trung đoàn trưởng như Chúc Lăng Điệp cũng không có bao nhiêu uy tín, đại đa số mọi người cảm thấy nàng là dựa dẫm vào sư đoàn trưởng Phó Liệu Nguyên, nếu nàng muốn tự mình bổ nhiệm đại đội trưởng, những người này căn bản sẽ không phục.
Mọi người nói đi nói lại, cuối cùng vẫn cảm thấy là cứ dùng sức mạnh đến nói chuyện, công bằng nhất, mà cũng là đơn giản nhất, ai cũng không có gì không phục, cùng lắm thì sau đó lại bổ sung thêm mộ phó đại đội trưởng có năng lực lãnh đạo nữa là được, tựa như bốn Vua Bóng Tối bây giờ vậy, trước hết cũng đều là dựa vào nắm đấm để lấy được địa vị.
Nếu muốn chọn, tất nhiên là phải chọn từ trong hơn ba trăm người này ra bốn người mạnh nhất, đảm nhiệm vị trí đại đội trưởng.
Những võ sĩ Bóng Tối dưới cấp ba trên căn bản là không có bất kỳ hy vọng gì, cái loại tranh đấu này chỉ có thể tiến hành giữa các võ sĩ Bóng Tối cấp ba với nhau.
"Diêu Tường đi chứ?" Sở Vân Thăng vỗ vỗ bả vai Diêu Tường hỏi. Vị trí đại đội trưởng này cũng nên nắm lấy, ít nhất giữa quãng đường từ phó trung đoàn trưởng Đinh Nhan đến tiểu đội trưởng bên dưới, người của chính mình có thể thông suốt quyền lực.
"Anh tha cho em đi anh Sở, anh bảo em thi thố kỹ năng với người ta thì em hoàn toàn nguyện ý, thế nhưng nếu anh bảo em làm cái đại đội trưởng gì đó, còn không bằng bây giờ cứ giết em đi! Anh xem cục thịt em đây, làm gì có giống dáng vẻ của một lãnh đạo chứ!?" Diêu Tường vẻ mặt đau khổ nói.
Trong đám người Sở Vân Thăng, cũng chỉ có Diêu Tường và Lục Vũ có tư cách đi tranh giành, Lục Vũ nửa ngày cũng không mở miệng nói một tiếng, làm một trung đội trưởng đã là làm khó y rồi, chứ đừng nói chi là làm đại đội trưởng, bây giờ Diêu Tường lại nhất quyết không chịu đi, chỉ có thể là bản thân tự mình ra trận mà thôi!
Số võ sĩ Bóng Tối cấp ba đi ra tham gia tuyển chọn cũng không nhiều, tổng cộng lại mới được mười hai người.
Sở Vân Thăng lặng lẽ giấu cái huy hiệu cấp hai hạng Bính đi, giữa một đám võ sĩ Bóng Tối cấp ba, nếu thình lình lòi ra một tên cấp hai hạng Bính như hắn, đúng thực là quá mức chói mắt.
"Sở đại ca, anh cũng không cần đánh đâu, có thể trực tiếp nhận lấy một danh ngạch đại đội trưởng." Chúc Lăng Điệp nụ cười xinh đẹp nói.
"Dựa vào cái gì mà hắn không cần đánh? Đã nói là tỉ thí công bằng, còn muốn dựa vào quan hệ, bố là người đầu tiên không phục!" Lập tức liền có người nhảy ra nói.
"Không phục? Ngô Khắc Chiếu, ngươi cho là ... " Chúc Lăng Điệp liền thu nụ cười lại, nói với giọng lạnh như băng.
"Cứ tỉ thí đi, bằng không nếu ngồi ở vị trí này, người khác cũng không phục, vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa." Sở Vân Thăng vươn tay cắt ngang Chúc Lăng Điệp.
Chúc Lăng Điệp chần chừ một chút, lại nói một câu khiến cho Ngô Khắc Chiếu thiếu chút nữa hộc máu: "Được rồi, Sở đại ca, anh phải hạ thủ lưu tình nhé, đừng tổn thương người, cả sư đoàn chủ lực số chín cũng chỉ có mấy mấy cái người bảo bối đây thôi."
Sở Vân Thăng sửng sốt, hóa ra nàng không muốn bản thân lên đánh, là sợ hắn ra tay không biết nặng nhẹ, làm người ta bị thương nặng.
Lòng tự trọng của Ngô Khắc Chiếu bị thách thức nghiêm trọng, lập tức nhảy dựng lên, tức giận nói: "Tiểu nha đầu họ Chúc kia, ngươi nói cái gì vậy, ngày hôm nay ta sẽ đánh với hắn, bây giờ đánh luôn!"
"Ngô Khắc Chiếu, nơi này là sư đoàn chủ lực số chín, không tới phiên ngươi làm bừa, ai đánh với ai, đánh thế nào, là do trung đoàn quyết định, nếu như ngươi còn gây chuyện, trực tiếp hủy bỏ tư cách tham gia tuyển chọn của ngươi!" Chúc Lăng Điệp uy hiếp, bây giờ tuy rằng nàng không có đủ uy tín để trực tiếp ủy nhiệm đại đội trưởng, thế nhưng nàng vẫn có cái quyền bác bỏ tư cách tham gia tuyển chọn, chỉ là âm thầm cảm thán cái loại người lỗ mãng này, nếu như thật sự lên làm đại đội trưởng, không biết là sẽ hại chết bao nhiêu người!
Uy hiếp bằng tư cách tham gia tuyển chọn quả nhiên là hiệu quả, Ngô Khắc Chiếu lập tức như quả bóng xì hơi, có điều vẫn trừng mắt lên với Sở Vân Thăng, hắn cũng muốn xem thử với thực lực cấp ba của bản thân, thằng nhãi này làm sao mà đánh cho bản thân bị thương nặng được!
Vì muốn đơn giản hóa quy trình tỉ thí, tiết kiện thời gian, 12 người bóc thăm chia làm 4 tổ, mỗi người chiến thắng trong một tổ, sẽ chính là đại đội trưởng.
"Ha ha, trung đoàn trưởng Chúc, thế nào? Vẫn là ta đánh với thằng nhóc này!" Ngô Khắc Chiếu đắc ý lắc lắc lá thăm trong tay, lớn tiếng nói.
"Ồ,vậy sao, vậy ngươi cần phải nhớ chuẩn bị băng vải cho tốt!" Chúc Lăng Điệp nhẹ nhàng nói.
Nàng tựa như chắc chắn Sở Vân Thăng nhất định sẽ chiến thắng, hai lần nói ra lời như vậy, khiến những võ sĩ Bóng Tối trong các tổ khác cũng không khỏi liếc mắt nhìn qua.
Ngô Khắc Chiếu vẻ mặt xanh xám, hừ một tiếng nói: "Nói miệng vô dụng, cứ để đến lúc thi đấu rồi xem ai hơn ai!"
Cuộc tỉ thí lập tức bắt đầu, tổ thứ nhất, một võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Ất không có chút khó khăn nào giành chiến thắng; nhưng tổ thứ hai lại xuất hiện ngựa ô, cuối cùng một nữ võ sĩ Bóng Tối hệ băng cấp ba hạng Bính đánh bại một võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa cấp ba hạng Ất.
Sở Vân Thăng đầu tiên là rất bất ngờ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì cũng thấy bình thường, đánh giá đẳng cấp của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối là dựa vào lực tấn công để tính toán, cùng thực lực với nhau thì sức tấn công của võ sĩ Bóng Tối hệ băng vốn là yếu hơn võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa, nhưng năng lực phòng ngự lại hơn xa so với võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa, dựa theo phương pháp đánh giá của tổng bộ võ sĩ Bóng Tối, võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Bính trêm mặt năng lượng thực tế cũng không thua kém bao nhiêu so với võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa cấp ba hạng Ất.
Sau khi hai tổ đã đấu xong, ngay sau đó là đến phiên tổ thứ ba của Sở Vân Thăng.
Vì trước đó trung đoàn trưởng Chúc Lăng Điệp đã hai lần làm cho kẻ khác hộc máu, tất cả mọi người đều hết sức quan tâm đến cuộc tỉ thí ở tổ thứ ba, hò hét ầm ĩ, đều muốn nhìn xem đến cùng ai mới là người phải cần đến băng vải!
Trong lúc mọi người đang chờ mong, tổ thứ ba, người đầu tiên ra trận tỉ thí với Sở Vân Thăng là một võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Bính.
"Trung đoàn trưởng, tôi xin được bỏ quyền!" Cái vị võ sĩ Bóng Tối hệ hỏa thấp lùn xách đại đao này, nói với vẻ mặt cười khổ.
Đám võ sĩ Bóng Tối vây xem đúng là muốn "rơi luôn tròng mắt xuống đất", vị lão huynh nào còn khoa trương hơn so với Chúc Lăng Điệp nữa, còn chưa đánh liền trực tiếp chịu thua!
Sở Vân Thăng nhận ra người này, chính là gã Bạch Ngọc Thang ngày ấy ở khu phố Hương Sơn đã từng đánh qua với hắn.