Vút ----
Giữa lối đi nhỏ hẹp trong rừng rậm, chợt truyền đến tiếng xé gió trầm thấp.
Nếu có người nào đó ở nơi này, thì có thể tận mắt nhìn thấy một bộ chiến giáp uy phong lẫm liệt với những đường nét khí động học, phá tan cản trở của không khí, vẽ ra từng bóng tàn ảnh như một làn khói xanh, nhanh tới cực điểm.
Tiếng rít gào giận dữ của quái vật rết bay truyền từ vùng đất xác chết số một ra khắp khu vực rừng rậm bào tử xung quanh. Từ trong không trung, từng con quái vật rết bay nghe thấy động tĩnh bay đến.
Sở Vân Thăng sau khi thu hoạch thành công liền nhanh chóng xuất hiện trở lại ở lối vào trại, thu chiến giáp lại, thay vào chiếc áo choàng xám tro như cũ. Lại nhớ phải đưa thịt côn trùng cho Tỉnh Mâu Ấu, thế nên lấy từ trong Vật Nạp phù ra một cái túi lớn, cho thịt côn trùng vào đó rồi khoác lên vai, bằng không nếu đột nhiên lại biến ra một đống thịt, không biết sẽ tạo thêm phiền toái gì nữa.
Chào hỏi đôi câu với người canh gác, mau chóng tiến vào trại, đã đến lúc tìm cô bé giúp mình tăng tốc khôi phục thương thế của côn trùng phong ấn rồi.
Giết một con rết bay, một con Thanh Giáp Trùng chết trận, hai con bị thương, bao gồm cả Thanh Giáp Trùng II. Chiến quả như vậy quả thực làm cho Sở Vân Thăng rất đau lòng, nếu có thể chọn, hắn thà chọn không đánh còn hơn.
Thanh Giáp Trùng không giống với những côn trùng khác, cơ bản đều bay ở trên trời, tốc độ cực nhanh, thực tế cực khó bắt sống. Năm con này là do bản thân vất vả trong suốt hai tháng, tiêu tốn không biết bao nhiêu tâm huyết, sau khi lỡ tay giết rất nhiều Thanh Giáp Trùng mới có thể phong ấn thành công, độ khó khi phong ấn nó còn hơn xa lũ Kim Giáp Trùng mạnh mẽ nữa!
Sở Vân Thăng vốn đang trông cậy lấy năm con này làm cơ sở, lập nên tiểu đội săn giết trên không, cung cấp cho hắn lực lượng côn trùng phong ấn trên không hùng hậu hơn. Không ngờ mới vừa đối mặt với sinh vật trong rừng rậm bào tử một cái liền chết một bị thương hai, trên cơ bản coi như là thương gân động cốt rồi.
Có điều, trận chiến bất ngờ lần này càng khiến cho Sở Vân Thăng gấp gáp muốn nâng cấp toàn bộ ba con Thanh Giáp Trùng còn sót lại lên thành hình thái thứ hai. Chỉ có Thanh Giáp Trùng II mới chính thức có tư cách đánh một trận với rết bay trên không trung!
Sở Vân Thăng trở lại căn lều của mình, giao thịt côn trùng cho Edgar đang ngủ bù, nói ngắn gọn: "Đưa số thịt côn trùng này cho cô bé kia, ngoài ra nói nàng lập tức tới đây."
Edgar đáp một tiếng, như một làn khói chạy ra khỏi lều.
Sở Vân Thăng ngồi trên giường, một mặt nghỉ ngơi, một mặt cẩn thận kiểm tra tất cả côn trùng phong ấn mà hiện nay hắn có, không khỏi bật cười một tiếng.
Bốn con Thanh Giáp Trùng, ba con Kim Giáp Trùng, một con Tử Viêm Ma Trùng, tổng cộng tám con côn trùng phong ấn. Chỉ có một con Thanh Giáp Trùng được ăn hơn bốn mươi con trùng đỉa và một con Thanh Giáp Trùng bình thường khác là bình an vô sự, còn sáu con còn lại, con nào con nấy đều mang thương tích trên mình, trong đó có ba con, bao gồm cả Tử Viêm Ma Trùng, còn là trọng thương!
Kim Giáp Trùng và Tử Viêm Ma Trùng tạm thời có muốn cũng không giúp gì được, may mà hiện tại cũng không quá gấp gáp cần dùng đến chúng nó. Đối phó với lũ quái vật rết bay có thể gặp phải, sức mạnh chủ chiến chỉ có thể là Thanh Giáp Trùng. Về phần trùng vương, Sở Vân Thăng căn bản không hề có ý định giao chiến với nó.
Thanh Giáp Trùng II trọng thương chỉ có thể chờ Tỉnh Mâu Ấu tới khôi phục, nếu chỉ dựa vào bản thân thì tốc độ quá chậm, hắn muốn trong hai ngày nay sẽ nâng cấp toàn bộ Thanh Giáp Trùng trở thành hình thái thứ hai!
Con Thanh Giáp Trùng bị thương nhẹ thì đợi lát nữa tự mình cũng có thể giải quyết được.
Không mất bao lâu, Edgar dẫn theo Tỉnh Mâu Ấu trở về lều.
"Tiểu Tỉnh, việc cô cần làm rất đơn giản, chỉ cần phóng năng lượng của cô ra giống như khi giải độc cho Edgar lúc trước là được, việc còn lại cứ để ta xử lý." Sở Vân Thăng đứng lên, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Là thế này phải không?" Một luồng khói mù năng lượng mộc màu xanh biếc, từ trên bàn tay trắng noãn của Tỉnh Mâu Ấu tản mát ra.
"Không sai, chính là như vậy, cho đến khi nào tiêu hao hết sạch năng lượng mới thôi!" Sở Vân Thăng không cần tiếp xúc với thân thể Tỉnh Mâu Ấu, chỉ cần vận hành pháp tắc hấp thu nguyên khí thiên địa cơ bản trong sách cổ, trực tiếp hút lấy mộc nguyên khí từ trong màn khói mù màu xanh lục của nàng vào trong cơ thể của mình.
Luồng mộc nguyên khí khác thường này, sau khi được Dung Nguyên Thể cải tạo, dưới sự khắc chế của Sở Vân Thăng cũng không chuyển hóa toàn bộ thành nguyên khí không thuộc tính, mà vẫn giữ nguyên loại tính chất này, từng chút từng chút chảy về tấm Phong Thú phù của Thanh Giáp Trùng II, tựa như một dòng suối nhỏ nhanh chóng xoa dịu con Thanh Giáp Trùng bị thương.
Sở Vân Thăng không đi hỏi xem tại sao mộc nguyên khí của nàng khác với ông lão kia. Đến cả chính mình cũng không thể hiểu được, thì càng đừng nói đến cô bé này. Hắn đoán có lẽ cũng giống như Tiểu Tứ, Tỉnh Mâu Ấu phỏng chừng đã từng ăn phải một loại sợi nấm nào đó rồi mới xảy ra biến hóa như vậy.
Năng lượng của Tỉnh Mâu Ấu quả thực ít đến đáng thương, mới chỉ biến Thanh Giáp Trùng II từ mức trọng thương thành bị thương nhẹ thì đã tiêu hao sạch bách, sắc mặt trắng bệch, suy nhược chẳng còn chút hơi sức.
"Tiên sinh Lennon, ngài bị thương sao?" Tỉnh Mâu Ấu ngồi nghỉ ngơi bên mép giường, thấy Sở Vân Thăng cau mày mới tò mò hỏi.
Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền hối hận muốn chết, điều kiện thứ ba của tiên sinh Lennon chính là không cho phép bản thân hỏi mấy cây hỏi như vì sao, tại sao...
Nàng vừa khẩn trương vừa lo lắng nhìn Sở Vân Thăng, chỉ sợ hắn hắn sẽ nổi giận, không dạy cái bí pháp kia cho bản thân nữa. Đêm hôm qua vì chuyện bí pháp nâng cao năng lực của Sở Vân Thăng mà nàng vui vẻ cả đêm không hề chợp mắt.
Nếu như chỉ vì một câu nói không cẩn thận của bản thân làm cho người ta không dạy nữa, quả thực là chỉ muốn khóc.
Sở Vân Thăng dường như không hề nghe thấy câu hỏi của nàng, không nói một lời. Hắn còn đang chìm trong suy nghĩ, vốn tưởng rằng năng lực của Tỉnh Mâu Ấu dù ít đến mấy thì vẫn có thể khôi phục cho một con Thanh Giáp Trùng. Nhưng thật không ngờ mức tăng trưởng thực lực của Thanh Giáp Trùng II quá lớn, với mộc nguyên khí đặc thù của Tỉnh Mâu Ấu cũng chỉ có thể khôi phục lại đến mức bị thương nhẹ mà thôi.
Có điều, bây giờ cũng không phải lúc đi rầu rĩ chuyện này, bị thương nhẹ thì bị thương nhẹ đi, đối phó với mấy con quái đầu bay kia thì chừng đó cũng đủ dùng rồi. Chỉ là còn con Thanh Giáp Trùng bình thường cũng bị thương nhẹ kia, bản thân hẳn nên nhanh chóng chữa trị xong cho nó.
Tuy rằng hắn không biết khi tiến hóa từ hình thái nguyên thủy lên hình thái thứ hai côn trùng phong ấn có yêu cầu trạng thái bản thể hoàn hảo hay không, nhưng cứ cẩn thận cho chắc ăn, hắn không muốn lãng phí trùng đỉa trong quái đầu bay làm thí nghiệm nữa, mới rồi lãng phí mất hai mươi con làm thì nghiệm, ít nhiều gì cũng làm hắn đau lòng.
"Cầm lấy cái này, làm theo những gì được ghi trong đó, bây giờ bắt đầu ngay đi, có gì không biết hoặc gặp phải vấn đề gì thì lập tức hỏi ta, ta ở đây chờ đến khi cô làm xong. Sau khi hoàn thành một lần, cô học thuộc toàn bộ rồi thiêu hủy tờ giấy đi." Sở Vân Thăng móc từ trong ngực ra bản pháp tắc tu luyện hệ mộc đã chuẩn bị trước, căn dặn, hắn không muốn lưu lại bất cứ bút tích gì.
Tỉnh Mâu Ấu thấy Sở Vân Thăng không hỏi tới chuyện vừa rồi, nhẹ nhàng nhận lấy trang giấy, gật đầu, hít sâu một hơi, tĩnh tâm lại, học thuộc số chữ viết không nhiều trên trang giấy vào lòng, rồi dựa theo đó thực hiện.
Sở Vân Thăng cũng không quấy rầy nàng, tranh thủ lúc này, ngồi xuống chiếc chiếu bên cạnh, vừa tăng hết công suất khôi phục cho con Thanh Giáp Trùng bị thương nhẹ, lại vừa lấy khẩu súng đóng băng mà đám Edgar đã tháo rời ra nghiên cứu.
Đêm qua bị Trương Tử Chiêu quấy rầy, hắn thiếu chút nữa đã quên luôn vụ súng đóng băng này rồi. Nếu không phải ngày hôm nay hắn lấy súng năng lượng tối ra, phát hiện trường năng lượng tối trong khẩu súng lại yếu đi không ít, nói không chừng thật đúng là vẫn không nhớ ra. Lúc đó hắn vẫn còn đang toàn tâm toàn ý tập trung vào sự biến hóa hình thái của Thanh Giáp Trùng.
Cấu tạo của súng đóng băng rất đơn giản, xem qua là hiểu ngay. Bộ phận cơ giới không phải là điểm Sở Vân Thăng quan tâm, cái thứ này hắn không hiểu, cái mà hắn quan tâm là nguồn năng lượng của súng đóng băng - một cái ống đông lạnh trong suốt như thủy tinh, hai đầu có thiết bị linh kiện lấp lánh ánh sáng.
Bên trong ống chứa đầy một màn sương mù màu trắng, Sở Vân Thăng nhờ có pháp tắc tu luyện của sách cổ, cực kỳ mẫn cảm với sự lưu động và dao động nguyên khí, cho nên ngay lập tức liền cảm nhận được cái thiết bị hình ống này vẫn còn đang vận hành, không ngừng hấp thụ năng lượng nguyên khí từ môi trường xung quanh, chuyển hóa thành năng lượng băng nguyên khí chứa trong ống.
Sở Vân Thăng vuốt ve chiếc ống trong suốt này, đầu tiên hắn định dùng Nhiếp Nguyên phù thay thế, nhưng rất nhanh liền bác bỏ. Hình thái năng lượng bên trong Nhiếp Nguyên phù khác hẳn với nó, đồng thời lượng nguyên khí có thể chứa đựng trong nguyên phù rất ít... Qua hồi lâu, ý tưởng chợt lóe lên, nhớ đến một thứ khá giống với cái ống này, vật thể tụ tập nguyên khí, bên trong có chứa đựng một lượng lớn nguyên khí - Hỏa Chủng!
Đây là thứ hắn ngoài ý muốn lấy được sau khi giết chết Hỏa Diễm Huyễn Điểu ở thành phố sương mù, lâu nay vẫn luôn vứt trong Vật Nạp phù, cũng không biết nó có tác dụng gì, suýt nữa đã quên béng nó lên tận chín tầng mây rồi!
Hỏa Chủng hình dạng như một hạt giống, khi vừa lấy ra khỏi Vật Nạp phù liền có thể cảm giác được hơi nóng hừng hực từ nó, nhuộm cả căn lều thành một màu đỏ hồng ấm áp.
Nếu như Hỏa Chủng có thể dùng làm nguồn nguyên khí, vậy thì vấn đề liền xuất hiện: làm sao kích phát năng lượng của nó ra được?
Sở Vân Thăng đột nhiên phát hiện ra, hắn dường như đã phạm phải một sai lầm, chui vào một ngõ cụt. Cái vẫn luôn chặn trước mặt hắn không phải là vấn đề nguồn nguyên khí, mà là vấn đề vận dụng năng lượng.
Hỏa Binh phù trên súng năng lượng tối là cầu nối liên kết nguyên khí bản thể của hắn với thân súng, đồng thời hình thành nên đạn hỏa nguyên khí có uy lực mạnh mẽ. Tình huống bây giờ trở nên hơi khác một chút , chiếc cầu nối này không chỉ cần liên kết hắn với thân súng, mà còn cần liên kết với nguồn nguyên khí!
Đây mới là điểm mấu chốt.
Sở Vân Thăng vội vàng tránh Tỉnh Mâu Ấu lật xem sách cổ, tỉ mỉ kiểm tra, quả nhiên tìm được miêu tả của tiền bối về loại vũ khí sử dụng nguồn nguyên khí. Có điều bản thân hồi giờ vẫn cho rằng trước hết phải tìm được nguồn nguyên khí, sau đó mới động đến những chuyện phía sau, bởi vậy mấy nội dung phía sau bị hắn tự động bỏ quên!
Có điều, dù bây giờ hắn biết được vấn đề ở đâu thì vẫn không dễ chế tạo ra Hỏa Binh phù mới được, những văn tự đó nào có dễ đọc hiểu như vậy. Cho nên hắn phải kết hợp với nguyên lý vận hành của súng đóng băng, phối hợp với phần mà hắn có thể đọc hiểu trong sách cổ, dùng tốc độ nhanh nhất chế tạo ra một tấm Hỏa Binh phù đặc thù.
Sở Vân Thăng lập tức hành động, muốn hiểu được cơ chế vận hành của súng đóng băng, việc đầu tiên là phải làm cho nó hoạt động. Với tốc độ hấp thu năng lượng của đường ống trong suốt, không biết cần đến bao giờ mới xong, phải đẩy nhanh tiến độ khoản này.
Sở Vân Thăng đương nhiên là có biện pháp, đó là dùng Hàn Băng phù phong ấn lên đường ống, sau đó thông qua Hàn Băng phù chuyển hóa nguyên khí bản thể của bản thân chuyển hóa thành năng lượng băng, truyền vào đường ống, lấy cảnh giới Hai Nguyên Thiên của bản thân hiện nay, năng lượng đầy đủ để nó có thể bắn được.
Đây chính là chỗ tốt khi hắn tu luyện pháp tắc của tiền bối sách cổ, với nguyên khí bản thể tinh thuần không thuộc tính có thể tự do chuyển đổi giữa năm loại thuộc tính cơ bản, thậm chí là những loại thuộc tính phụ trợ bậc hai kia cũng có thể.
Truyền năng lượng băng vào xong còn cần đến Edgar lắp ráp súng đóng băng lại, dù sao bản thân cũng không biết làm sao xoay sở với cái món này.
Sau khi tất cả đã đâu vào đấy, Tỉnh Mâu Ấu đã dựa theo pháp tắc vận hành khoảng chừng mười lần, lại bị Sở Vân Thăng yêu cầu tiếp tục mãi, đúng là không rảnh để để ý đến cô bé.
Ở bên ngoài trại, Sở Vân Thăng liên tục thử bắn ba phát, đóng băng ba "cây nấm", tiêu hao toàn bộ số năng lượng băng tạm thời bổ sung vào, tỉ mỉ cảm nhận và quan sát sự lưu động nguyên khí và những biến hóa sau đó bên trong khẩu súng. Tiếp tục quay về, dưới sự "chỉ đạo" của Edgar, bản thân lại tự mình tháo súng đóng băng ra một lần nữa, nghiên cứu cấu tạo của bộ phận vận dụng năng lượng nguyên khí, kết hợp với miêu tả bên trong sách cổ, tiến hành phân tích tổng kết, thí nghiệm cẩn thận.
Sở Vân Thăng không phải là thiên tài, cũng không phải là phế vật, đơn giản là một người bình thường, cứ tới tới lui lui lật qua lật lại, mãi cho đến khi ánh sáng yếu ớt biến mất, bóng tối bao phủ đại địa, gần như tiêu tốn hết một ngày mới miễn cưỡng chế tạo ra được một tấm Hỏa Binh phù xiêu xiêu vẹo vẹo mới.
Kết hợp với súng năng lượng tối, khảm Hỏa Chủng vào vị trí trang bị trường năng lượng tối ban đầu. Bởi Hỏa Chủng to cỡ một quả táo nên Sở Vân Thăng không thể không lấy kiếm Thiên Ích, tốn sức chín trâu hai hổ cắt nó thành một khối rồi mới lắp vào được.
Lần nữa phong ấn Hỏa Binh phù công năng mới vào, Sở Vân Thăng không để ý tới màn đêm tối tăm không một tia sáng, lần thứ hai đi tới cửa trại thử súng!