Đến hiện giờ, số lượng sâu tiến vào địa cầu đã làm cho quân đội phải dùng đến đạn hạt nhân, nếu như chúng lại gia tăng số lượng lần thứ hai nữa, nhân loại liệu còn có thể dùng gì để chống đây? Trong đầu Sở Vân Thăng đang cảm thấy rất lo lắng.
Chẳng qua, đạn hạt nhân xuất hiện, ngoài việc giết bớt số sâu lần một thì cũng đã khiến hắn giảm bớt chút áp lực trong lòng, quân đội có thể dùng đạn hạt nhân để phản kích, địa điểm có lẽ vẫn còn ở cách Kim Lăng khoảng 150 dặm, điều này ít nhất cũng nói rõ rằng quân đội vẫn còn ở Kim Lăng, bọn họ đang cố gắng giải trừ uy hiếp khổng lồ từ đàn sâu ở đó!
Có lẽ là mình đã lo lắng quá mức, nền văn minh nhân loại phát triển đến nay đã qua bao nhiêu năm tháng, các loại vũ khí uy lực lớn xuất hiện rất nhiều, làm sao có thể trong vòng một đêm mà bị đám quái vật tiêu diệt hết được?
Chỉ là hiện tại bị buộc phải dùng đến đạn hạt nhân có tác dụng phụ vô cùng kia, đại khái là quân đội ở Kim Lăng không tránh được, mà ngẫm lại thì Kim Lăng bị đám sâu công kích ngày đêm như thế, nếu đám quân đội không có thủ đoạn đặc thù thì kết quả bại vong đã nằm ngay trước mắt rồi.
Nói không chừng thì Mỹ đã sớm sử dụng vũ khí tối tân của bọn họ rồi, nhưng vì hiện tại thông tin đã bị đứt, làm sao có thể liên hệ với quốc gia khác được.
Nhưng mặc kệ là đạn hạt nhân, hay là bom nơ-tron thì căn bản là đều không thể giải quyết được vấn đề này, khe không gian lối liền nhau của Thiên Quỹ còn đang mở ra, hơn nữa càng ngày càng mở rộng, sâu sẽ càng lúc càng nhiều, cách làm này chỉ như là uống rượu độc giải khát mà thôi!
Những chuyện này Sở Vân Thăng càng nghĩ càng thấy đau đầu, cũng may là mình không phải nhân vật lớn ở Kim Lăng, việc này không đến phiên mình lo! Chuyện mình có thể làm chỉ là nhanh chóng tăng thực lực, càng nhanh càng tốt, chiến giáp loại một hiện giờ đến cả xung kích của bom hạt nhân cũng không chịu nổi nữa là!
Lấy vật liệu chiến giáp từ sâu, lấy số lượng là Bọ Cánh Cứng Đỏ thì cần nhiều kinh người, mà càng kinh khủng hơn là sâu đang dần ồ ạt tràn vào địa cầu, số sâu đi lẻ cơ bản là không có, mình thì căn bản không thể giết sạch được bọn nó.
Thời gian ở thành phố sương mù, bộ đội của Đỗ Kỳ Sơn đi với số lượng lớn, trong vòng ba ngày làm cho hắn góp nhặt được số giác xác sâu và xác quái mắt đỏ nhiều gấp không biết bao lần mình kiếm một mình, mà vừa nghĩ lại lúc ở thành phố sương mù, trong đầu Sở Vân Thăng chợt lóe lên.
Hắn dự định sau khi đến Kim Lăng sẽ dùng trang bị vũ khí để đổi nguyên liệu!
Hiện tại trên toàn bộ địa cầu, có thể cung cấp số lượng lớn vũ khí cho chiến sĩ giác tỉnh sử dụng, có thể cung cấp năng lượng phòng ngực lồng như sâu, cung cấp áo giáp không thể phá vỡ, thậm cí là Nhiếp Nguyên Phù bổ xung năng lượng cùng với Phong Thú Phù có thể giam cầm quái vật chỉ có mình hắn mà thôi!
Chỉ cần phong ấn lên vũ khí những thứ phù mà hắn chế gia, uy lực không chỉ tăng mạnh, hơn nữa có thể làm những chiến sĩ giác tỉnh năng lực không cao thoáng chốc có thể có thực lực mạnh hơn những chiến sĩ thiên phú cao, hơn nữa, đói với những năng lực lúc mới thức tỉnh tưởng chừng như vô dụng, ví du của Dư Tiểu Hải lúc đầu chỉ có thể tạo một chút băng vũ nhỏ bé, đừng nói là giết Bọ Cánh Cứng Đỏ mà giết một con chuột cũng rất tố sức, thế nhưng chỉ một ngày phối hợp với phù Hàn Băng Tiễn của Sở Vân Thăng, hắn lập tức có thể sánh vai chiến đấu cùng với chiến sĩ giác tỉnh năng lực mạnh mẽ như Diêu Phi!
Mà điểm càng hấp dẫn người khác hơn chính là căn cứ theo sách cổ thì chỉ cần Sở Vân Thăng tìm được nguyên khí thích hợp với nguyên thể, phong ấn vào trong vũ khí, đến lúc đó thì kể cả những người thường không thức tỉnh cũng có thể sử dụng loại vũ khí này!
Mà Lục Giáp Phù mang theo năng lực phòng ngự mạnh mẽ, ngay cả chân đao sắc bén của sâu cũng chưa thể phá sau một lần công kích thì không chỉ đám người thức tỉnh mà cả người thường cũng dùng được, chỉ khác nhau về uy lực mà thôi.
Mà Nhiếp Nguyên Phù và Phong Thú Phù, đối với chiến sĩ thức tỉnh lại chính là vật bảo mệnh cần thiết vô cùng, tác dụng căn bản là không cần nói nhiều.
Sở Vân Thăng cũng không chuẩn bị lấy ra tất cả trong một lần, mấy thứ này bất kể là cái gì đều có khả năng oanh động rất lớn, hắn không muốn những nhân vật lớn kia chú ý, qua chuyện của Đỗ Kỳ Sơn, hắn cảm thấy những người đó đều không đáng tin.
Nguyên phù khi chế thành công, quy tắc được thành lập phù phong sẽ tự động biến mất cách chế, lúc đó trên phù sẽ chỉ còn lưu lại những ký tự kỳ lạ, hơn nữa muốn chế còn cần bí quyết riêng chỉ trên sách cổ mới có, vì thế cũng không lo bị người ta phá giải, kể cả đó có là khoa học gia thiên tài.
Việc này khiến Sở Vân Thăng có được một loại sinh ý độc nhất vô nhị, ngoài ra, hắn thậm chí còn có thể được coi là đối tượng đặc thù, chế tạo phù phong đặc thù, phù một khi khóa, ngoài Sở Vân Thăng ra thì không có ngừơi thứ hai có thể sự dụng được!
Sở Vân Thăng nghĩ đi nghĩ lại, chỉ cần mình tìm được con đường bán ra những vũ khí trang bị này, hắn thậm chí còn có thể ở Kim Lăng nhắm mắt mà các loại nguyên liệu vẫn chảy về, chỉ cần chuyên tâm tu luyện cảnh giới Nhị Nguyên Thiên gian nan mà thôi!
Ở tầng cảnh giới này đã không phải thời gian ngắn như ở Nhất Nguyên Thiên nữa rôi, lúc trước chỉ cần cầm Thiên Ích kiếm, chém lung tung là chờ đột phá như trẻ con cứ biết nói rồi xếp từ, học chữ, đặt câu nữa rồi.
Hắn hiện tại đang ở trình độ tu luyện đại khái là “Nhận thức chữ”.
Ở cảnh giới Nhất Nguyên Thiên, thân thể hắn chỉ chỉ cần hấp thu rồi phóng ra tuần hoàn chín chín tám mốt lần, cứ như là trẻ con dần dần tìm hiểu về cách viết chữ và xếp chữ vậy, tiếp theo đó sẽ dần xếp ra những chứ lạ dần. Quá trình đó ứng với Sở Vân Thăng ở cảnh giới Nhị Nguyên Thiên, lúc này hắn phải lợi dụng độ thạo về nguyên khí của thân thể, dựa theo bí quyết tu luyện trong sách cổ, cứ dần dần dung hợp nguyên khí với thân thể! Đến khi nguyên khí hoàn toàn dung hợp nguyên thể, lúc đó có thể chuyển hóan thiên địa nguyên khí thành nguyên khí bản thể, khi đó uy lực hay bất cứ gì đều sẽ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Đây chính là biểu hiện vì sao mà chiến kỹ của Sở Vân Thăng thủy chung đều chỉ bắn ra sáu đạo kiếm ảnh, vì hiện giờ thân thể hắn mới chỉ chuyển biến nguyên khí một cách thô ráp, còn cách việc hoàn toàn rung nhập rất xa.
Mà quá trình tu luyện này không hề cần Sở Vân Thăng phải cầm Thiên Ích kiếm đi chém giết liều mạng già nữa! Hắn chỉ cần tìm một địa phương an ổn, thôi động nguyên khí, phối hợp với bí quyết, tăng nhanh quá trình dung hợp.
*******
Ngày thứ hai, bầu trời xuất hiện một tia sáng nhạt, một đội ngũ mang đầy bụi đất xuất hiện trước mắt hắn, họ muốn dùng thức ăn thuê Sở Vân Thăng, mà Sở Vân Thăng cũng không cự tuyệt, hắn gia nhập cùng họ để đến Kim Lăng.
Đây là một đội ngũ rất kỳ quái, trước lúc Sở Vân Thăng gia nhập, những người này cũng đã liên tục thuê được 6 gã chiến sĩ thức tỉnh.
Vận khí của bọn họ rất tốt, người được thuê đầu tiên là một người trẻ tuổi tên Triệu Sơn Hà, là một người rất nhiệt tình, một chiến sĩ hỏa năng, từ khi bắt đầu ‘thời đại hắc ám’ đến này Sở Vân Thăng chưa từng gặp ai lạc quan như hắn, câu nói cửa mồm của hắn là: Trời không cứu người, người phải tự cứu mình!
Cũng là bởi vì hắn mà đám người này mới có thể bảo vệ được thức ăn không bị những chiến sĩ thức tỉnh khác cướp đi, mà lấy phương pháp đem thức ăn làm vật cảm tạ, những người này lại thuê thêm được năm người giác tỉnh nữa.
Năm người này lại càng thêm cổ quái, một người là quan viên nhát gan, một chiến sĩ thức tỉnh là đào binh, một vị ‘vu bà’ suốt ngày cằn nhằn, một đầu bếp âm trầm ít nói, và một người làm ăn hơi ngốc.
Giờ lại thêm cả Sở Vân Thăng, tộng cộng lại vừa đùng bảy người.