Nam nhân dẫn đường kia họ Vạn, tên gọi là Vạn Cô Vinh, hắn kể với Sở Vân Thăng là khi còn ở ‘thời đại dương quang’ hắn vốn là một nhân viên của đội trật tự thành phố, cho nên không ai có thể quen thuộc vùng này hơn hắn nữa.
Thời điểm khí đám bọ cánh cứng đỏ tới, hắn còn chưa kịp rời đi, sau đó nơi này lại còn bị sương mù bao vây. Hắn nhắc Sở Vân Thăng không nên chạy loạn, trong sương mù rất dễ bị mất phương hướng.
Vạn Cô Vinh mang theo Sở Vân Thăng cùng Diêu Phi trốn trốn tránh tránh đi tới một công ty điện thoại, nhìn mốc chỉ đường thì thấy ghi là Đường Vạn Thọ, bọn họ lại đi về phía trước, vẫn chỉ có sương mù phía trước, căn bản là không thể nhìn ra được gì trong sương mù cả, hơn nữa sương mù còn đậm đặc hơn những nơi mà bọn ở đã đi qua gấp mấy lần liền.
Sở Vân Thăng và Diêu Phi lúc trước theo sau đám người Đỗ đội trưởng cũng có vài lần đi qua vụ bích như thế, mỗi lần đều bởi vì như vậy mà khiến bọn họ không nhìn rõ được hành tung của đám Đỗ đội trương, đến khi đi tới phía sau thì lại không tìm được họ nữa, sau đó nhờ có ký hiệu của Đinh Nhan rồi lăn qua lăn lại mãi thì lại được bọn họ.
Vạn Cô Vinh cẩn thận nói: “Cận thận theo tôi, không được chạy loạn!” Sau đó hắn dẫn đầu đi vào sau vụ bích.
Sở Vân Thăng và Diêu Phi lúc này liền theo sau vào.
Đợi đến khí ba người đi ra sau vụ bích, trước mặt đã hiện ra một cái sân rộng, ở giữa có suối phun, chẳng qua là đã bị vứt bỏ từ lâu, còn phía sau sân rộng này chính là một nhà bách hóa rất lớn.
Cách chỗ ba người không xa, có một cột mốc chỉ đường, bên trên không ngờ ghi: Đường Nhân Dân!
Vừa rồi rõ ràng bọn họ còn ở Đường Vạn Thọ, thế nhưng chỉ trong chớp mắt đã thành Đường Nhân Dân? Trong lòng Sở Vân Thăng có chút buồn bực, hắn lại chợt nghe Diêu Phi ở phía sau hú lên nói: “Sở ca, tôi hiểu rồi!”
Sở Vân Thăng ngạc nhiên hỏi: “Hiểu cái gì cơ?”
Diêu Phi cầm bản đồ, nhìn qua, sau đso dùng bút vẽ một vòng tròn ở Đường Vạn Thọ, sau đó lại khoanh tròn ở một chỗ rất xa trung tâm Đường Nhân Dân, rồi thì kẻ thẳng tắp một đường, khiếp sợ nhìn Sở Vân Thăng nói: “Anh xem, đi qua vụ bích này, chúng ta một bước đã đi qua mấy km rồi! Khó trách lần trước chúng ta chỉ đi một bước từ công viên lại có thể tới được Ngân hàng công thương, lúc đó tôi còn thấy buồn bực mãi, nhưng rồi thấy đám người Đỗ đội trưởng thì tôi lại quên mất.”
Sở Vân Thăng cầm lấy bản đồ, ngọn tay lướt theo lộ tuyến trên đó, nhất thời cũng sợ ngây người, hóa ra là có chuyện như vậy, thảo nào càng đi càng lạc đường.
Lúc này Vạn Cô Vinh cũng nhỏ giọng nói: “Nói nhỏ thôi, hai người ở đây vài ngày sẽ rõ, Côn Thành đại khái bị sương mù chia thành 9 phần, chưa từng thấy có ai đi ra được khỏi 9 khu này cả!”
Sở Vân Thăng sửng sốt, sau đó chỉ vào vụ bích nói: “9 khu? Đều có vụ bích này ngăn cản?”
Vạn Cô Vinh gật đầu, cầm lấy bút trong tay Diêu Phi, sau đó vẽ thẳng một nét trên bản đồ, vuông góc với đường của Diêu Phi, sau đó nói: “Theo tôi biết thì tổng cộng có 9 khu, có khi còn nhiều hơn tôi biết, tôi không rõ lắm.” Sau đó hắn lại tiếp tục cầm bút chỉ chỉ vào bản đồ, rồi nói: “Theo cách vừa rồi đi qua đây, đúng, chính là cái sân rộng này, chúng ta muốn đi về chỗ cũ thì cần phải đến nơi này mới được!”
Hắn nói xong thì vẻ lên bản đồ một vòng tròn, sau đó nói: “Chính là chỗ này, sau đó chúng ta phải đi qua khu sương mù dày đặc này, đến vụ bích ở đối diện, lại đi qua tiếp, cuối cùng đến đây là mục đích của chúng ta.” Vạn Cô Vinh cuối cùng chỉ vào một vị trí, nói.
Sở Vân Thăng nghe xong mà to hết cả đầu, kinh ngạc nhìn mấy vòng tròn trên bản đồ, đây rút cục là chơi trò gì đây?
Diêu Phi lúc này xen mồm vào nói: “Anh làm sao mà hiểu rõ như vậy?”
Vạn Cô Vinh nhẹ nhàng nói: “Sương mù phủ lên Côn Thành này đã lâu rồi! Chúng tôi vì muốn kiếm thực vật, phố lớn phố nhỏ đều đi qua, hơn nữa trước đâu tôi còn là người của đội trật tự, tất nhiên là phải hiểu rõ phương hướng rồi, sở dĩ tôi ghi lại những thứ này là do không hiểu quy luật trong đó mà thôi!”
Sở Vân Thăng suy nghĩ một lúc, nghi hoặc nói: “Anh kể lại cho chúng tôi 9 khu này, sau đó có thể nói rõ hơn không?”
Vạn Cô Vinh thở dài, giải thích: “Chúng tôi lúc trước cũng từng nghĩ như vậy rồi, kết quả là càng chạy càng khổ, rất nhiều người hiện giờ vẫn bị mê hoặc trong đó, giờ đang không biết sống chết, sau đó chúng tôi lại biết được là cứ qua 12 giờ thì quy luật lại đổi một lần, ví dụ như vừa rồi chúng ta đi từ Đường Vạn Thọ đến Đường Nhân Dân, nếu như thêm 2 giờ nữa, đi qua sẽ không phải là Đường Nhân Dân nữa, có lẽ lúc đó sẽ là đường Phương Đông, cũng có lẽ là đường Đông Hải! Cũng không ai biết nữa.”
Còn có thể thay đổi? Sở Vân Thăng trong lòng thấy lạnh hẳn, nơi này thật quỷ dị, cứ 12 giờ lại thay đổi một lần, thật càng lúc càng quỷ quái!
Lúc này, xa xa truyền đến một trận thanh âm gào thảm của con người, ba người đều cảm thấy kinh ngạc, Vạn Cô Vinh vội vàng nói: “Chúng ta nhanh chạy thôi, thừa dịp chúng ta đi qua chỗ này hôm nay, đường còn có thể nhận ra thì đi nhanh thôi. Nếu như để qua tiếp 2 giờ nữa, đến lúc đó quy luật biến đổi, chúng ta sẽ bị lạc đường mất!”
Sở Vân Thăng trong lòng cũng thấy bất an, nhưng mà cũng đành phải nghe theo Vạn Cô Vinh mà quay về, lần nữa đi qua vụ bích.
Hiện giờ ba người bọn họ xuất hiện cạnh một con sông nhỏ, phía bên phải không ca có một cây cầu thấp. trên mặt có rất nhiều các loại xe đang nằm ngổn ngang, vì sương mù nên không nhìn rõ lắm.
Vạn Cô Vinh lại tiếp tục cường điệu việc phải đi qua vụ bích, vòng véo mấy lần mới có thế đến được nói hắn nói, mà thời gian quá cấp bách nên mấy người không dám dừng lại, cứ thế vội vã chạy theo bờ sông, rồi cứ thế chạy trên nóc xe.
Lần này thì nhìn thấy xa xa trong sương mù xuất hiện một nóng pháo, hình như là dáng vẻ của một cái xe tăng, Sở Vân Thăng lúc này không tránh kịp, vì thế vội thu lại chiến giáp, sau đó lôi kéo hai người Diêu Phi chạy trốn qua một bên.
Là đám người Đỗ đội trưởng!
Xe tăng lúc này chậm rãi đi qua cầu nhỏ, Sở Vân Thăng vội vã cúi xuống giả bộ nói chuyện với Diêu Phi, trái tim liên tục nhảy lên, không ngờ vốn ban đầu định đánh lén bọn họ, thế mà giờ hai bên lại đụng nhau.