"Trung đoàn trưởng Thạch, xấu hổ quá, chúng tôi đã đồng ý gia nhập vào sư đoàn chủ lực khác rồi. Chúng tôi cũng không có bất cứ lương thực vật tư gì, nếu không tin, anh có thể phái người lục soát." Sở Vân Thăng nghĩ thầm, lục soát thì cứ nói là lục soát, việc gì cứ phải nói là "điều động" làm gì, bất kể là phái văn hay phái võ, có vẻ cũng đều thích chơi cái trò chữ nghĩa này.
Hôm nay, côn trùng hãm thành, mối họa ngay sớm tối, Sở Vân Thăng cũng nguyện ý phối hợp với chính sách mới của tổng bộ chỉ huy, bắt tay phối hợp với phía quân đội, cùng nhau chống lại sự xâm lấn của côn trùng, nhưng cuối cùng việc gia nhập vào sư đoàn chủ lực nào đương nhiên phải do mình lựa chọn, mà không phải bọn họ cứ muốn chiêu mộ là chiêu mộ!
"Vậy thì đắc tội!" Thạch Kỳ Anh phất tay một cái, một đội binh lính đã sớm chuẩn bị xong nối đuôi nhau đi vào, Tằng Hành Duệ đã nói cho hắn biết, Sở Vân Thăng tàng trữ được năm xe lương thực, đây là một nguyên nhân quan trọng hấp dẫn hắn dẫn binh bao vây cái tòa nhà văn phòng này đầu tiên.
Hắn cởi bao tay, nói với vẻ không mấy để ý: "Nếu anh nói đã gia nhập vào những bộ đội thức tỉnh khác, xin hãy đưa ra giấy tờ chứng minh một chút, tôi cũng là nghe lệnh làm việc, phải đảm bảo không để xảy ra sai sót."
"Thủ tục còn đang làm, vẫn chưa lấy được giấy tờ." Sở Vân Thăng trả lời ngắn gọn, con mắt cũng chẳng nháy một cái.
"Sở Vân Thăng, anh biết chính sách mới của tổng bộ chỉ huy chứ? Hễ võ sĩ Bóng Tối nào không muốn tiếp nhận lệnh chiêu mộ, kể cả gia quyến, đều sẽ bị trục xuất ra khỏi thành phố!" Thạch Kỳ Anh lập tức nói với giọng nghiêm túc, trong giọng nói còn mang theo một chút uy hiếp, tất cả giấy tờ chứng minh, hầu như đều có thể làm xong ngay tại chỗ, Sở Vân Thăng trả lời như vậy, hiển nhiên là đang lấy cớ, căn bản là hắn còn chưa gia nhập vào bất cứ sư đoàn chủ lực nào.
"Cảm ơn anh quan tâm, nói chung chúng tôi sẽ hoàn thành trước 6 giờ sáng ngày mai." Sở Vân Thăng tránh nặng tìm nhẹ đẩy trở lại.
Sở Vân Thăng đã nói như vậy, Thạch Kỳ Anh cũng không có cách nào, chỉ cần trước 6 giờ sáng ngày mai Sở Vân Thăng hoàn thành thủ tục gia nhập vào các bộ đội anh em, hắn cũng không chen tay vào được.
Song phương tạm thời lâm vào giai đoạn vắng lặng, lặng lẽ chờ đợi những binh lính tiến vào tòa nhà lục soát.
Nửa tiếng sau, lục soát xong xuôi. Các binh sĩ hai tay trống không không thể làm gì hơn là đi ra ngoài, bọn họ hầu như đã lật tung tất cả các ngõ ngách, kể cả tầm hầm của tòa nhà rồi.
"Không có? Không thể nào! Có không biết bao nhiêu người ở khu thành tây đều đã thấy tận mắt, bọn họ nhất định đã giấu vào chỗ khác!" Tằng Hành Duệ nói như đinh đóng cột, việc này hắn đã được rất nhiều tai mắt khẳng định, lặp đi lặp lại khẳng định chứng thực, hắn dám lấy tính mạng ra đảm bảo đám người Sở Vân Thăng tuyệt đối là có năm xe lương thực!
"Sở Vân Thăng, có tình báo chứng minh ngươi tàng trữ bất hợp pháp năm xe lương thực, ngươi bây giờ nếu không giao ra, ta chỉ có thể theo lệnh làm việc." Thạch Kỳ Anh bỗng lạnh giọng nói, nếu như đoạt được năm xe lương thực, khi trở về sư đoàn cũng là một công lớn, tiện thể bán cho Băng Vương một phần mặt mũi, kiếm một cái ân tình, đúng là một công đôi việc.
"Mang tất cả đi điều tra, nếu có người phản kháng giết không tha!" Thạch Kỳ Anh lớn tiếng ra lệnh, nhưng người thì lùi về sau, để cho Tằng Hành Duệ dẫn theo các võ sĩ Bóng Tối toàn bộ chỉnh tề tiến lên.
"Ta xem ai dám!" Chiến giáp của Sở Vân Thăng trong nháy mắt đã khởi động, kiếm Thiên Ích xuất hiện trong tay, bây giờ Thạch Kỳ Anh không nói đến bất kỳ chứng cứ nào, rõ ràng là muốn ra mặt ép bức thay Tằng Hành Duệ, Sở Vân Thăng cũng lười nói chuyện đạo lý gì với bọn họ, mọi người cứ nói chuyện bằng thực lực của mình đi.
Trên thực tế hắn cũng không quá sợ xe tăng của Thạch Kỳ Anh bắn pháo, bây giờ tất cả gia quyến và gia đình cô đều đã được sắp xếp ở dưới tầng hầm dưới đất, nơi này đã được năng lượng thổ của Lô Quốc Long cải tạo kiên cố không phá vỡ nổi, ít nhất là xe tăng quân đội đừng hòng làm gì được nó.
Bộ chiến giáp và trường kiếm uy phong lẫm liệt của Sở Vân Thăng gần như chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mắt mọi người, bất kể là Thạch Kỳ Anh hay là võ sĩ Bóng Tối như Tằng Hành Duệ, cũng đều phải kinh ngạc một chút!
Nhưng Tằng Hành Duệ bây giờ là tên đã lên dây, không bắn không được, nếu như bị một bộ áo giáp không giải thích được dọa lui, hắn sau này làm sao còn mặt mũi gặp người khác nữa!
Chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, Tằng Hành Duệ liền coi cái bộ áo giáp của Sở Vân Thăng thành trang bị phòng ngự mà tổng bộ nghiên cứu đang thí nghiệm, dù sao thì trước ngực Sở Vân Thăng cũng đeo huy hiệu của tổng bộ nghiên cứu, Tằng Hành Duệ càng nghĩ càng cảm thấy hợp lý, vậy nên cũng yên tâm lại!
"Nhóc con, ngươi dám giết cả một bang phái của Nhạc Kính, nên biết hẳn sẽ có ngày hôm nay!" Tằng Hành Duệ mặt mày hung ác xông tới, lấy thực lực cấp ba hạng Ất của hắn, căn bản không để Sở Vân Thăng vào mắt!
Chỉ cần giết chết tên thủ lĩnh Sở Vân Thăng này, Tằng Hành Duệ tin chắc mấy kẻ thuộc hạ kia của Sở Vân Thăng sẽ lập tức gà bay chó chạy.
"Muốn chết!" Tằng Hành Duệ còn chưa lao đến, thì Diêu Tường đang đề phòng cao độ đã nhảy ra, chặn ngang trước Sở Vân Thăng, vung chiến đao lên, một vòng lửa hình bán nguyệt lập tức chém về phía Tằng Hành Duệ ở giữa không trung.
Bành!
Hai luồng năng lượng tối va chạm kịch liệt. Hình thành một luồng sóng xung kích nhỏ, tất cả võ sĩ Bóng Tối dưới cấp hai hạng Bính lập tức bị đẩy lùi toàn bộ, năng lượng tối mà võ sĩ Bóng Tối cấp ba có thể vận dụng khi chiến đấu đã vượt qua khỏi phạm vi chịu đựng của bọn họ.
Thạch Kỳ Anh chẳng qua chỉ là một người bình thường, dưới sự bảo vệ của một võ sĩ Bóng Tối cấp hai hạng Giáp, cũng lùi lại vài bước mới có thể đứng vững thân mình, nhưng quanh năm chinh chiến làm cho hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nghiêm nghị.
Tằng Hành Duệ âm thầm kinh hãi, không ngờ võ sĩ Bóng Tối cấp ba duy nhất của đối phương lại có uy lực như vậy, chỉ cần một đao, không chỉ ngăn cản tất cả đòn tấn công của bản thân, thậm chí còn có thể phản chấn ngược lại, khiến cho năng lượng hỏa của mình có chút hỗn loạn!
Diêu Tường dừng giữa không trung, chiêu chém vòng lửa thứ hai đã lập tức chém ra!
Uy lực được tăng cường gấp đôi, một đao này của Diêu Tường kỳ thực đã đến gần sức tấn công của cấp ba hạng Giáp. Cung lửa hình bán nguyệt xuyên qua không gian, mang theo hơi thở chết chóc nóng bỏng, sắc bén tấn công về phía Tằng Hành Duệ vừa mới đứng vững chân trên mặt đất.
Bành!
Lại một tiếng vang thật lớn, trong ngực Tằng Hành Duệ có chút khó chịu, miễn cưỡng ngăn cản lần nữa.
"Nã pháo! Nã pháo!" Thạch Kỳ Anh thấy Tằng Hành Duệ đã rơi vào hạ phong, liền quyết đoán ra lệnh.
Nhưng mệnh lệnh của hắn đã muộn!
Vút! Vút!
Gần như cướp ngay trước giọng Thạch Kỳ Anh, hai mũi tên băng của Lục Vũ đã chia nhau bắn về phía hai chiếc xe tăng mà Thạch Kỳ Anh điều từ tiền tuyến tới.
Chỉ trong nháy mắt, xe tăng biến thành tượng băng, không thể động đậy tí ti!
Đáy lòng Thạch Kỳ Anh trầm xuống, chỉ hai hiệp mà bên mình đã bị đánh cho không có chút sức đánh trả, hiểu rõ bản thân đã xem thường cái bang phái chỉ có hơn ba mươi người này!
Hắn gần như không kịp ra mệnh lệnh thứ hai, chỉ thấy trước mắt lóe lên, một bóng mờ đã lướt ngang qua.
Ầm!
Một đống súng ống, ống phóng tên lửa, rơi lả tả xuống đất từ tay Sở Vân Thăng đang mặc chiến giáp, hắn vừa dựa vào tốc độ cực nhanh, đoạt lấy tất cả những vũ khí có tính phá hủy hơi có chút uy hiếp, toàn bộ quá trình chỉ trong chớp mắt, rất nhiều binh lính chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh, thì vũ khí trong tay đã bị cướp mất.
Sở Vân Thăng, Diêu Tường, Lục Vũ ba người chia nhau ra tay, trong thoáng chốc đã bẻ sạch "răng nanh": xe tăng, vũ khí hạng nặng, võ sĩ Bóng Tối cấp ba hạng Ất của Thạch Kỳ Anh!
Ngoại trừ Tằng Hành Duệ còn có thể miễn cưỡng chèo chống, còn cái khác, hoàn toàn không có chút sức kháng cự nào!
Thạch Kỳ Anh lập tức ngăn cản những binh lính bình thường phía dưới định nổ súng chống trả, bây giờ đã không còn bất cứ vũ khí hạng nặng nào phối hợp, nếu nổ súng thì không khác gì tự sát.
Cục diện nhất thời im ắng không một tiếng động.
Trong khi Thạch Kỳ Anh và Tằng Hành Duệ đang định vứt sạch mặt mũi rút lui, trên bầu trời bỗng truyền đến những tiếng phành phạch, ba chiếc máy bay trực thăng bật đèn pha sáng trưng đang gào thét phóng tới, trên thân máy bay thình lình in hai chữ "Quân Vũ" to đùng.
Là bộ đội võ sĩ Bóng Tối đặc chủng của quân đội!
Trong thoáng chốc lòng tin của Thạch Kỳ Anh tăng mạnh, cái bộ đội này dưới sự lãnh đạo của "Kim Cương Thú", anh dũng chiến đấu, nhiều lần lập chiến công, mặc dù là bốn Vua Bóng Tối cũng không dám đối chọi với mũi nhọn của họ, chớ đừng nói chi là cái tên Sở Vân Thăng trước mắt.
Mà cùng lúc đó, bên ngoài tường rào bỗng nhiên bắn lên pháo sáng. Một dòng chảy sắt thép chậm rãi tiến tới tòa nhà văn phòng, những tiếng bước chân chỉnh tề của một lượng lớn binh lính, hòa chung làm một, không thể ngăn cản!
Cái loại thế trận này, ngay cả là Tằng Hành Duệ đã phụ thuộc vào quân đội cũng cảm thấy có hơi áp lực: có thể khiến cho quân đội dùng đến thế trận lớn cỡ này, tên Sở Vân Thăng này rốt cuộc có thực lực gì? Có điều hắn cũng yên tâm lại, có thiên la địa võng cỡ này, Sở Vân Thăng dù có thế nào cũng không thể thoát được!
Sở Vân Thăng đưa xéo kiếm Thiên Ích, dưới làn bụi mù mà máy bay trực thăng cuốn lên, đứng sừng sững hiên ngang, từ nét mặt hưng phấn của thuộc hạ Thạch Kỳ Anh mà xem, nhất định là viện quân của quân đội tới rồi.
"Diêu Tường, Lục Vũ và tôi ở lại, Đinh Nhan, đợi lát nữa tôi sẽ tạo cơ hội, anh lập tức dẫn mọi người rút lui đến chỗ Chúc Lăng Điệp, chúng ta sẽ gia nhập sư đoàn chủ lực của cô ta." Sở Vân Thăng trầm giọng nói, hắn không biết thực lực của hai đội viện quân hùng hổ xuất hiện của đối phương đến cùng ra sao, đang tính toán đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Máy bay trực thăng xoay tròn trên không trung, từng binh lính mặc đồng phục màu đen trượt theo dây thừng đáp xuống đất, xung phong chính là mười tên võ sĩ Bóng Tối bộ đội đặc chủng tay cầm súng năng lượng tối v1.
Tiếp đó, ngoài dự liệu của tất cả mọi người, mười họng súng chỉnh tề như một của mười tên Quân Vũ này không hề nhắm vào Sở Vân Thăng, mà là nhắm ngay đám người Thạch Kỳ Anh!
Trung đoàn ba sư đoàn chủ lực số ba nhất thời xôn xao, không ngờ lại có chuyện này!
"Các người muốn làm gì? Ta là trung đoàn trưởng Thạch Kỳ Anh của trung đoàn ba sư đoàn chủ lực số ba! Đang nhận lệnh chấp hành nhiệm vụ." Thạch Kỳ Anh mặt mày lạnh lùng đứng trên xe việt dã, lớn tiếng nói.
Lời hắn còn chưa dứt, phía ngoài tường vây đã lộ ra một cái loa phóng thanh, vang lên một giọng nói vang vọng: "Trung đoàn ba sư đoàn chủ lực số ba, các người bao vây phi pháp nhân viên võ sĩ Bóng Tối thuộc sư đoàn chủ lực số chín chúng ta, việc này đã báo lên tổng bộ chỉ huy, bây giờ, ta đại biểu sư đoàn chủ lực số chín và tổng bộ chỉ huy, trịnh trọng cảnh cáo các ngươi, lập tức lui lại, lập tức lui lại!"
Thạch Kỳ Anh thiếu chút nữa thì ngã từ trên xe việt dã xuống, vốn tưởng là viện binh của mình tới, thế mà bỗng nhiên lại biến thành viện binh của Sở Vân Thăng rồi! Cứ như sợ chuyện tình còn chưa đủ loạn, Thạch Kỳ Anh khó khăn lắm mới bình tĩnh lại một chút, thì đã có một viên cảnh vệ vội vàng chạy tới, thấp giọng nói: "Trung đoàn trưởng, người của tổng bộ nghiên cứu đến, nghiên cứu trưởng Tôn tự mình dẫn người qua đây, cảnh cáo chúng ta nếu như không lập tức thả người, thì sẽ lập tức đến tổng bộ chỉ huy tố cáo sư đoàn trưởng."
Cái gì! Thạch Kỳ Anh trợn tròn hai mắt, không thể tin nổi bật thốt lên!
Sư đoàn chủ lực số chín, tổng bộ nghiên cứu, Quân Vũ, đồng thời bất chấp hết thảy làm khó dễ bản thân mình, Thạch Kỳ Anh dù cho có to gan hơn nữa, thì cũng chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, một trung đoàn trưởng nho nhỏ như bản thân, không ngờ lại bị đẩy lên cái đầu sóng ngọn gió này.
Tằng Hành Duệ đứng bên cạnh cũng không khá hơn bao nhiêu so với Thạch Kỳ Anh, vốn luôn cho mình là trầm ổn, nhưng lúc này hắn cũng đã hoàn toàn không ổn chút nào!