Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sư đoàn trưởng, côn trùng vẫn chưa có động tĩnh gì sao?" Tần Mân đi vào bộ chỉ huy sư đoàn, cau mày hỏi. Tròn một ngày, đám côn trùng chỉ bao vây mà không tấn công. Cũng không biết chúng đang làm gì nữa, bây giờ ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, ai ai cũng mệt mỏi kiệt sức, nếu như đám côn trùng lại thừa lúc trời tối mà tấn công, tình huống sẽ cực kỳ không khả quan.

"Yên tâm, phía tây có sông Trường Giang che chắn, cái lũ côn trùng khốn kiếp này tạm thời sẽ không tấn công đến đây được đâu." Phó Liệu Nguyên hai mắt đầy tơ máu, gạt gạt tàn thuốc. Nhìn bản đồ, ra lệnh: "Ông đi truyền lệnh, lệnh cho tiểu đoàn công binh lập tức xuất phát, phá hủy cầu Trường Giang!"

"Sư đoàn trưởng, hay là chúng ta chờ chính ủy thêm lát nữa, chờ nhận được chỉ thị của tổng bộ chỉ huy rồi hãy quyết định? Đây là chuyện lớn , một khi phá hủy cầu rồi, dân chạy nạn ở bờ sông đối diện không qua được, chúng ta cũng sẽ không dễ ăn dễ nói đâu!” Tay Tần Mân run lên, giấy tờ trong tay thiếu chút nữa cũng rơi xuống đất, lá gan của sư đoàn trưởng cũng hơi bị lớn quá đi.

"Đã báo cáo cách đây 8 giờ, hiện tại tổng bộ chỉ huy đã hoàn toàn hỗn loạn, làm gì có thời gian đi quản mấy chi tiết phòng ngự này, không phải còn có mệnh lệnh sao: tuỳ cơ ứng biến! Hiện tại bờ sông bên kia toàn là lũ côn trùng, ông còn muốn đi qua đó? Ông còn hy vọng có người có thể sống sót xông qua được sao? Ta cùng lão Tống đã thương lượng rồi. Phá hủy!". Phó Liệu Nguyên dập tàn thuốc, uống một ngụm nước, nặng nề nện cái ly lên mặt bàn bàn. Thiếu ngủ một thời gian dài, làm cho sắc mặt ông ta hết sức tiều tụy, ngừng một lúc rồi ngẩng đầu hỏi: "Được rồi, bảo ông tìm kiếm vị võ sĩ Bóng Tối sử dụng kiếm kia, có tiến triển gì không?”

"Vẫn chưa có manh mối, có điều không phải tiểu Chúc nói Phong Hỏa Liên Thành ở khu thành tây cũng có thể đối phó với Kim Giáp Trùng sao? Tính toán thời gian, có lẽ bọn họ đã cướp được người rồi.” Tần Mân bất đắc dĩ lắc đầu, cái người dùng kiếm giết chết Kim Giáp Trùng hôm đó cứ như đã biến mất vào không khí vậy, ông ta tìm kiếm trong tư liệu của tổng bộ chỉ huy và tổng bộ võ sĩ Bóng Tối không biết bao nhiêu lần, thực ra cũng tìm được không ít võ sĩ Bóng Tối sử dụng kiếm, nhưng không có ai là người mà sư đoàn trưởng nhìn thấy. Bây giờ ông ta còn có chút hoài nghi không biết lúc đó sư đoàn trưởng có bị hoa mắt hay không.

"Phong Hỏa Liên Thành cái gì! Nha đầu kia cứ lải nhải cả ngày, đúng là bị ma quỷ làm mờ mắt rồi! Ông đây chưa bao giờ tin mấy lời đồn nhảm này, mắt thấy mới là thật. Ông tiếp tục phái người đi tìm, không được! Phải tăng số người tham gia tìm kiếm, điều luôn cả tiểu đoàn cảnh vệ đi!" Phó Liệu Nguyên trợn trừng cặp mắt đầy tơ máu ra lệnh.

Tần Mân bị Phó Liệu Nguyên hùng hùng hổ hổ đẩy ra ngoài , đụng ngay viên chính ủy vừa trở về từ tổng bộ chỉ huy. Còn chưa kịp chào hỏi, vị chính ủy này đã hướng về phía khu lều của bộ chỉ huy hô lớn: "Lão Phó, phá cầu! Phá cầu! Tổng bộ chỉ huy đồng ý rồi!" .

*****

Lúc này Thạch Kỳ Anh đang chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hắn cũng không e ngại sư đoàn chủ lực số chín, thực lực của sư đoàn này yếu hơn sư đoàn chủ lực số ba của hắn rất nhiều, lời uy hiếp suông của bọn họ không thể tạo thành bất cứ thương tổn thực tế nào cho hắn.

Nhưng đối với lời uy hiếp của tổng bộ nghiên cứu và bộ đội đặc chủng Quân Vũ, có cho hắn mười cái lá gan cũng không dám nói linh tinh gì. Đây không phải là thứ mà một gã trung đoàn trưởng như hắn có thể chịu được, nếu như hai người sư đoàn trưởng và Băng Vương ở chỗ này may ra còn có thể quyết định được, chứ hắn thì hoàn toàn không có cái tư cách này.

Hắn không thể không vội vàng rút quân sạch sẽ. Ở chỗ này thêm bất cứ giây nào, hắn đều cảm thấy không an toàn.

Sau khi người của sư đoàn ba rút đi. Ban Sĩ Quân vội vã giành trước mấy người đến từ sư đoàn chủ lực số chín, hướng về Sở Vân Thăng nói: "Sở tiên sinh, tôi biết chế độ của Quân Vũ quá nghiêm ngặt, ngài chắc chắn sẽ không đi. Nhưng ngài có thể cân nhắc đến sư đoàn chủ lực số hai một chút hay không, chính là đội ngũ trước kia của chúng ta, tất cả mọi người đều hy vọng ngài có thể gia nhập...."

Vừa rồi Thạch Kỳ Anh đã giải thích qua, bởi vì Sở Vân Thăng không có văn bản chứng minh cho việc chấp nhận lệnh triệu tập mới gây ra hiểu lầm. Cho nên Ban Sĩ Quân vẫn còn một chút hy vọng, hy vọng Sở Vân Thăng có thể gia nhập vào bộ đội cũ của hắn.

"Đại đội trưởng Ban, tôi xin nhận lòng tốt của anh, nhưng tôi đã đáp ứng gia nhập sư đoàn chủ lực số chín. Bọn họ đóng giữ ở khu tây, cũng thuận tiện cho tôi hơn một chút.” Sở Vân Thăng cười cười khéo léo cự tuyệt, thực ra hắn còn chưa đáp ứng gia nhập sư đoàn chủ lực số chín, mới chỉ có cái ý định này mà thôi. Điều kiện đầu tiên để hắn chọn lựa, là sư đoàn chủ lực đó nhất định phải tổ chức phòng ngự ở khu thành tây, như vậy sẽ thuận tiện cho hắn đảm bảo sự an toàn của tòa nhà văn phòng.

Mà khu này, tổng cộng chỉ có hai sư đoàn chủ lực tiến hành phòng ngự. Đó là sư đoàn chủ lực số năm và sư đoàn chủ lực số chín, nói chung thì sư đoàn chủ lực số chín có một người quen mà thôi.

"Sở tiên sinh." Ban Sĩ Quân còn muốn khuyên lần nữa.

Lúc này, thấy nguy hiểm đã qua nên những người nhà của các võ sĩ Bóng Tối đều chui ra khỏi tầng hầm, đứng ở trước cửa sổ, vẻ mặt khẩn trương quan sát phía bên ngoài.

Sở Vân Thăng duỗi tay, chỉ vào tòa nhà văn phòng sau lưng nói: "Đại đội trưởng Ban, anh nhìn ánh mắt kinh hoảng của bọn họ đi. Nếu như tôi mà đi sư đoàn chủ lực số hai, ai sẽ cam đoan sự an toàn của bọn họ? Chúng tôi đã cắm rễ ở nơi này, không muốn lại đổi nơi khác nữa."

Tòa nhà văn phòng đã được Lô Quốc Long liều mạng gia cố bất kể ngày đêm. Nếu như đổi nơi khác, lại phải bắt đầu lại từ đầu, tiêu hao quá lớn, ai cũng không muốn lại phải bắt đầu lại.

Sở Vân Thăng đã nói đến mức này, Ban Sĩ Quân cũng không tiện nói thêm gì nữa, hắn vốn là lén dẫn theo đội viên của Quân Vũ đến đây cứu viện, nên còn phải vội vã chạy về tổng bộ chỉ huy, sau khi chào hỏi Diêu Tường, liền vội vã dẫn theo đội viên, leo lên 3 chiếc trực thăng rời khỏi tòa nhà.

Giáo sư Tôn lấy từ trong xe ra một tấm bảng viết "Khu vực gia quyến trọng điểm của tổng bộ nghiên cứu" đưa cho Sở Vân Thăng. Trước khi đi, một lần nữa nhắn nhủ Sở Vân Thăng phải đến tổng bộ nghiên cứu lấy tư liệu nghiên cứu về thức ăn mới sớm một chút.

Sau khi hai người này rời đi, bên trong tường vây của tòa nhà chỉ còn lại người của Sở Vân Thăng, Chúc Lăng Điệp và sư đoàn chủ lực số chín.

Sau khi Chúc Lăng Điệp vào sân, vẫn chưa từng xen vào nói chuyện, nhưng kỳ thực trong lòng nàng đã nổi lên sóng to gió lớn. Chỉ là tố chất tâm lý tốt, khiến cho nàng thoạt nhìn không hề rung động chút nào.

Kiến thức của nàng hơn xa so với Đoạn Đại Niên vốn chỉ có thể nhận ra tấm huy hiện “nghiên cứu trưởng” kia, địa vị của giáo sư Tôn ở tổng bộ nghiên cứu nàng hết sức rõ ràng, cái vị nghiên cứu trưởng hết sức nhiệt tình với việc nghiên cứu khoa học năng lượng tối này, trừ khi xảy ra việc gì cực kỳ trọng yếu, còn không gần như chẳng bao giờ rời bộ nghiên cứu nửa bước, không ngờ vì một người đại khái là võ sĩ Bóng Tối cấp ba như Sở Vân Thăng, lại tự mình vội vã chạy tới, còn mang theo cả tấm bảng hiệu có một sức uy hiếp không nhỏ ở thành Kim Lăng, tại thời điểm chuẩn bị rời đi, thậm chí còn không ngừng “lải nhải”, quả thực là khiến cho nàng muốn điên cả đầu!

Mà bộ đội đặc chủng võ sĩ Bóng Tối của quân đội, trên cơ bản đều là nghe lệnh trực tiếp từ tổng bộ chỉ huy. Mười sư đoàn chủ lực cũng không thể ra lệnh cho bọn họ, càng đừng nói đến chuyện ra mặt chỉ vì một bang phái võ sĩ Bóng Tối.

"Sở đại ca, để tôi giới thiệu với anh, đây là trung đoàn trưởng Ninh Minh Hiên của sư đoàn chủ lực số chín, đại diện sư đoàn mời các vị gia nhập vào sư đoàn chủ lực số chín.” Chúc Lăng Điệp nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình, giới thiệu người sĩ quan cao cấp trung niên bên người nàng. Nàng rất khôn khéo đổi chiêu mộ thành mời, hoàn toàn không hề nhìn ra có bất cứ cảm giác ép buộc nào.

"Trung đoàn trưởng Ninh, rất vui được biết anh, về việc hợp tác giữa hai bên, hãy để Đinh tiên sinh nói đi. Ý kiến của anh ta chính là ý kiến của tôi. Tôi chỉ nhấn mạnh một điều, sư đoàn chủ lực số chín nhất định phải đảm bảo an toàn cho khu vực gia quyến." Thời gian của Sở Vân Thăng bây giờ vô cùng gấp gáp. Hắn còn muốn tranh thủ thời gian còn lại đêm nay, sửa sang chỉnh lý lại những ký tự trong sách cổ, trước tiên giao cho giáo sư Đường một phần để ông ta tranh thủ giải mã, sau này lại tìm thêm nhân tài ở mặt này, cố gắng sớm ngày giải mã được toàn bộ ký tự trong sách cổ.

"Sở tiên sinh xin yên tâm, đúng sáu giờ sang ngày mai, sư đoàn chủ lực số chín và sư đoàn chủ lực số năm sẽ chính thức tiếp quản toàn bộ khu thành tây, tất cả võ sĩ Bóng Tối ở khu tây đều phải hoàn thành việc điều động dựa theo sư đoàn chủ lực trực thuộc tại nơi đó, nói cách khác, trong khu vực này tuyệt đối sẽ không còn tồn tại các thế lực võ sĩ Bóng Tối không thuộc về hai sư đoàn chủ lực." Ninh Minh Hiên trịnh trọng xác nhận.

Lúc trước khi Chúc Lăng Điệp đến sở chỉ huy sư đoàn tìm sư đoàn trưởng phái binh cứu viện cướp người, Ninh Minh Hiên còn cho rằng có hơi làm to chuyện, thậm chí còn cảm thấy chỉ vì việc này mà đắc tội với sư đoàn chủ lực số ba là có chút lỗ mãng. Nhưng sau khi thấy người của bộ nghiên cứu và Quân Vũ đến, mới hoàn toàn khâm phục ánh mắt của Chúc Lăng Điệp.

Việc xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với tổng bộ nghiên cứu, là việc mà sư đoàn nào cũng muốn làm, từng sư đoàn đều có mạng lưới quan hệ của mình. Tổng bộ nghiên cứu không phải chỉ có chức năng nghiên cứu, nó bao gồm cả năng lực sản xuất chế tạo, mặc dù quyền phân phối cuối cùng của phần lớn vũ khí vật tư được tổng bộ chỉ huy nắm trong tay, nhưng sức ảnh hưởng của tổng bộ nghiên cứu là không thể coi thường, mà đối tượng được ưu tiên thí nghiệm và tranh bị một số loại vũ khí mới nhất, cũng hoàn toàn do tổng bộ nghiên cứu tự mình quyết định .

Cho dù năng lực của đám người Sở Vân Thăng có không bằng những gì Chúc Lăng Điệp nhấn mạnh ở sở chỉ huy sư đoàn, chỉ cần có thể dính dáng thêm được một chút với tổng bộ nghiên cứu, đối với sư đoàn chủ lực số chín vốn có thực lực tổng thể tương đối yếu trong số mười sư đoàn chủ lực mà nói, cũng hoàn toàn có lợi mà không có chút hại nào.

Cho nên dù cho Sở Vân Thăng chỉ phái một thuộc hạ bàn chuyện công việc với mình, Ninh Minh Hiên cũng không hề để ý, chỉ cần đạt được mục đích là được rồi.

Đối với Sở Vân Thăng mà nói, cứ giao chuyện này cho Đinh Nhan là thích hợp nhất, mấy cái vấn đề giấy tờ chi li này, hắn chỉ nhìn thôi cũng thấy nhức đầu.

Hắn mang theo hổ con trở về mật thất trên tầng mười, ghi lại toàn bộ những ký tự trong sách cổ mà hắn hiểu được, lại dùng chữ Hán chú giải hàm nghĩa chính xác. Tương lai 500 ký tự này chính là "bàn đạp" để giải mã toàn bộ ký tự trong sách cổ.

Lúc này, trong phòng hội nghị ở tầng bảy. Đinh Nhan và Ninh Minh Hiên nói chuyện cực kỳ thuận lợi. Chỉ trong một tiếng, Ninh Minh Hiên đã ký tên đóng dấu xong xuôi văn bản chứng minh của sư đoàn chủ lực số chín, giao cho Đinh Nhan bảo quản.

Căn cứ theo hiệp nghị, tổng cộng ba mươi sáu người bên phía Sở Vân Thăng, sẽ chính thức gia nhập vào trung đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập của sư đoàn chủ lực chín, vào sáu giờ sáng ngày thứ hai sẽ tập hợp tại tuyến phòng ngự phía tây đợi lệnh.

Vì vậy phía trước toàn nhà văn phòng của Sở Vân Thăng, lại có một tấm huy hiệu "khu vực gia quyến của tiểu đoàn võ sĩ Bóng Tối độc lập - sư đoàn chủ lực số chín". Cộng với tấm bảng của tổng bộ nghiên cứu trước đó, tòa nhà văn phòng này nghiễm nhiên trở thành khu vực an toàn có cấp bậc cao nhất trong số các khu cư trú ở khu phía tây.

Đến gần 0 giờ, bên bờ Trường Giang phía tây, bỗng nhiên lóe lên ánh sáng chói mắt, tiếp theo là những tiếng nổ kinh thiên động địa liên tiếp vang lên, từng quả cầu lửa kéo theo những đám khói bụi thật lớn liên tiếp xuất hiện, chiếu cho cả khu vực nối liền giữa khu thành tây đến bên bờ Trường Giang trắng sáng như tuyết.

Không lâu sau, tại những nơi xa hơn như khu bắc và khu nam cũng liên tiếp truyền đến những tiếng nổ mãnh liệt.

Dân chạy nạn ở khu thành tây, hoảng hốt chui ra từ trong những căn phòng, túp lều, xe cộ vứt đi, hết sức kinh hoảng, không ngừng hỏi han lẫn nhau : Có phải là đợt tấn công của côn trùng đã bắt đầu rồi hay không!?

Sau khi Sở Vân Thăng nghe được tiếng vang , lập tức nhảy lên tầng thượng trên tầng mười, giữa những ánh lửa ngập trời, mơ hồ nhìn thấy cây cầu Trường Giang được xây dựng vào những năm 60, tập hợp tâm huyết và kiêu ngạo của không biết bao nhiêu người, trong nháy mắt đã tan thành mây khói, ầm ầm SỤP ĐỔ!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK