Mục lục
[Dịch] Hắc Ám Huyết Thời Đại
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào thời điểm Sở Vân Thăng tận mắt nhìn thấy bia đá ở một cự li gần, các văn tự văn học gia sắc mặt cổ quái cũng không hơn bao nhiêu mấy nhà khoa học đó.

Cao trăm mét, độ dày đạt mười thước. Tấm bia đá lớn rộng gần ba mươi mét, vật thể màu đen này lại to đến vậy, dĩ nhiên là quá lạ.

Vốn nó có một phần chôn dưới đất, trong ba ngày, người của tổng bộ nghiên cứu đào móc xuống sâu không đến mười mét.

Điều không nghi ngờ gì là, nếu tổng bộ nghiên cứu dùng máy móc gì cố ý đẩy mạnh, thì nó cũng không bị sứt mẻ chút nào, vẫn cố định như thường.

Nó sừng sững ở đó. Dường như cả thế giới này chẳng hề có liên quan gì đến nó. Nó mộc mạc, và vô cùng bóng nhẵn, nhưng không thể phản quang, mặt trên không có chút sứt mẻ, hình vẽ, ký hiệu…có thể chứng minh lai lịch của nó, giống như chiếc bảng đen bằng đá không dùng được.

“Chúng ta dùng tất cả những thứ đã nghĩ đến, tiến hành suy đoán nó đều không có phản ứng gì, lúc bắt đầu, chúng tôi sợ sẽ làm hỏng nó, cẩn thận từng chút một, sau đó dần dần nhận ra rằng bất cứ thứ gì đều không thể làm hỏng nó được”. Giáo sư Tôn nhìn tấm bia đá than thở:

“Viên đạn không thể lưu lại vết tích gì trên nó; Có dùng bom nó cũng không hề hấn gì; cuối cùng dùng công cụ sắc bén nhất cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó, hỏa thiêu, đóng băng và năng lực hắc ám võ sĩ, chúng tôi đề đã thử, nhưng không chút phản ứng gì cả, không có cách nào phá hỏng nó, dù là chỉ một cái đầu đinh cũng không làm gì được”.

“Đây không phải là thứ mà loài người có thể tạo ra, sự tồn tại của nó đã vượt ra khỏi phạm vi chúng ta có thể lý giải, thậm chí là giờ lý luận hắc ám mới cũng không có cách nào giải thích sự tồn tại của nó”. Giáo sư Phương nhìn tấm bia sừng sững, vẻ mặt nghi ngờ nói ra suy nghĩ của mình trong cả cuộc đời nghiên cứu khoa học. Giữa đêm lại hiện lên cách giải thích đối với tri thức thế giới này, như một đứa trẻ con.

Sở Vân Thăng vốn cho rằng tấm bia đá này có liên quan gì đó với sách cổ, thậm chí anh còn không thể ngờ được, tấm bia đá này có thể chính là thứ mà các thế hệ trước để lại, giờ đứng ở đây, lại chẳng có chút động tĩnh gì của sách cổ, chẳng có chút liên quan.

“Anh có thể sờ nó một chút, xúc cảm chất liệu gỗ”. Giáo sư Tôn vuốt ve tấm bia đá, ý nói vậy.

Sở Vân Thăng xòe bàn tay ra, năm ngón tay nhẹ nhàng được áp vào nó.

Bùm

Sở Vân Thăng sợ hãi, tất cả mọi thứ trước mặt đều đã tan biến.

Cảm giác này anh đã từng gặp, đó là ba ngày trước, khi tranh đoạt với Manh.

Điểm khác biệt chính là, anh chưa bị kéo đến đường ngũ quang thập sắc, mà là rõ ràng nhìn thấy từng mạch máu của cơ thể mình, từng mạch máu một.

Một lực lượng dễ như trở bàn tay trào đến, thiếu chút nữa anh bị kéo vào thế giới vi mô.

Trong không gian trống trải, vòm xoắn ốc dài mà anh không hiểu nổi, đang ba tập của lực lượng này dần dần chói sáng, toàn bộ đều bị ảnh hưởng.

Tiếp theo, anh lại bị thể xoắn ốc đó kéo lên cao, cảnh vật trước mắt anh dần bị chồng lên, tạo thành thế giới mênh mông

Thình thịch.

Sở Vân Thăng hàn toàn mất đi tự, chỉ có thể trừng mắt nhìn cảnh tượng biến đổi trước mắt, sau đó, cuối cùng đã đến con đường ngũ quang thập sắc.

Anh đem tất cả trí nhớ của mình ra, đi đến chỗ sách cổ, không dừng lại, lực lượng này hoàn toàn coi khinh sự tồn tại của sách cổ.

So sánh với nó, Sở Vân Thăng hiểu có thể cảm nhận được bất luận là Manh hay là sách cổ, trước mặt nó đều nhỏ bé và vô lực.

Anh run rẩy đi qua con đường ngũ quang thập sắc, một mạch đến cuối, toàn bộ thế giới được mở ra, lúc đó, tim đập nhanh hơn.

Anh nhìn thấy vầng thái dương.

Sau đó, ngay sau đó, anh ngạc nhiên nhìn thấy một hình ảnh của mình khác.

Lúc này mới chú ý đây dường như là một nghĩa địa, hơn nữa anh vô cùng quen thuộc.

Con người giống hệt mình ấy đang quỳ trước mộ, run rẩy, nhà cô bác đứng bên cạnh, mặt vô cùng buồn đau.

Anh biết rồi, đó là nơi an nghỉ của cha mẹ anh, anh muốn qua đó xem xem, lúc này, không gian xung quanh bỗng nghiêng ngả.

Một lát sau, anh lại ở trong phòng phẫu thuật của bệnh viện, trên bàn mổ, rõ ràng nhìn thấy mẹ hồi còn trẻ, và người bố vẫn còn trẻ, vẻ mặt lo lắng đi đi lại lại ngoài phòng mổ.

“Ra rồi, ra rồi, là con trai”.

Anh muốn lại gần xem có phải là mình hay không, lúc này, không gian lại nghiên ngả, tất cả đều lờ mờ không thấy rõ nữa.

Cảnh tượng lại dần dần rõ lên, là một tòa nhà cũ kỹ, anh nhớ đây là nơi mà ông nội trước lúc lâm trung ở.

“Bố, báo đã đăng rồi, tiếp tục thi đại học rồi, cho con đi thử nhé”. Người bố trẻ hơn nữa, dáng người vô cùng ốm yếu, mặc chiếc áo cộc màu xanh, cầu xin nói.

“Thử cái gì mà thử, con đi đến nhà máy mà làm việc này đi, hai năm nữa thì tìm một đứa con dâu về đây, không còn gì hơn. Sinh viên đại học, đó cũng là việc mà con có thể nghĩ đến sao?” Ông nội trung niên mặt nghiêm nghị, nói.

Không gian lại nghiêng ngả.

“Đánh đuổi chủ nghĩa tư bản!”

“Đề cao chủ nghĩa xã hội, không cần chủ nghĩa tư bản”.

“Mẹ nó à, quyển sách đó vứt vào phòng vệ sinh chưa?”

Ông nội hồi trẻ, lo lắng hỏi.

“Vứt rồi ạ, yên tâm, chẳng có ai tìm thấy đâu ạ, thật cổ hủ, phong kiến, nếu bị tìm ra, chúng ta sẽ phải làm gì.

Lại nghiêng ngả, cảnh vật lại thay đổi.

Sở Vân Thăng nhớ tới ở đây đại khái chính là thành Kim Lăng cũ, trong thành vô cùng hỗn loạn, máy bay lượn lờ trên không.

“Bố nó ơi, ông mang con chạy đi, quỷ thần vào thành rồi. Đi tới nhà dì ở Giang Bắc trốn đi, không phải lo cho tôi đâu”. Người con gái nói rồi, Sở Vân Thăng đã không còn nhận ra nữa, ý thức của anh cho rằng người đó có mối quan hệ với người con trai đó, ánh mắt người con trai đó rất giống ông nội.

“Trân, chết tôi cũng phải mang em đi. Con quỷ nhỏ đó không phải là người”. Người con trai nói rồi kéo người con gái đi.

“Cha, lúc này còn ngốc như vậy sao”.

Không gian lại nghiêng ngả, cảnh lại thay đổi.

“Nghe nói biến pháp, phải sửa cách của lão tổ tông, thực là chẳng có cách gì”. Một người đàn ông ngồi ở cạnh cánh cửa, cầm điếu thuốc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK